THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY
Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH
CHƯƠNG 7
[Tiếp tục cùng một chủ đề về những phiền muộn và khắc khoải nơi lòng muốn]
1 - Ở đây những đớn đau phiền muộn của lòng muốn và những khó khăn uẩn khúc thật mênh mông tới mức đôi lúc chúng đâm thấu linh hồn khi linh hồn chợt nhớ đến những tai ương đang bủa vây nó, mà chẳng tìm ra phương dược thích đáng để chữa trị. Thêm vào đó còn có nỗi nhớ nhung thời an ủi thịnh đạt đã qua. Thường thì những người bước vào đêm này đều đã từng được hưởng nếm nhiều điều thú vị nơi Thiên Chúa và đã từng phục vụ Thiên Chúa nhiều. Điều đó khiến giờ đây họ càng đớn đau hơn khi biết mình đã xa cách và chẳng còn thể nào trở về lại được với tình trạng ấy nữa. Ông Gióp đã kể lại cảm nghiệm này như sau:
Tôi đang sống yên ổn thì Ngài đánh tôi
Nắm lấy gáy tôi mà bẻ gãy
Rồi dựng tôi lên làm bia mà bắn;
Tên nhọn của Ngài vây bủa lấy tôi,
Đâm thẳng vào lưng, không mảy may thương hại
Khiến cho mật tôi đổ tràn ra đất.
Rồi Ngài chọc thủng tôi lổ chổ
Tựa trang chiến sĩ, Ngài nhảy vào đánh tôi tơi bời,
Tôi khoác lên da khô của mình tấm áo vải thô,
Lại vùi trán tôi trong bụi đất.
Khóc lóc nhiều, mặt tôi đỏ ửng,
Phiền muộn quá, cặp mắt thâm quầng. (G 16,12-16)
2 - Những khổ não trong đêm này thật quá nhiều và quá lớn. Thánh Kinh đầy những chứng cứ có thể trưng ra về vấn đề này đến nỗi chúng tôi không đủ thời gian lẫn sức lực để nêu ra hết. Bởi dù có nói gì đi nữa cũng không đủ diễn tả nổi thực chất của đêm này. Qua những gì chúng tôi trích dẫn, độc giả cũng đã đoán được phần nào.
Để kết luận phần minh giải câu thơ đang bàn, và để giải thích thêm đôi chút về những gì đêm này gây ra cho linh hồn, tôi xin nhắc đến những gì ngôn sứ Giêrêmia đã cảm nhận, một kinh nghiệm khủng khiếp tới nỗi Giêrêmia phải thốt lên và than khóc bằng lời lẽ như sau:
Tôi là kẻ nếm mùi tân khổ
Dưới làn roi giận dữ của Ngài.
Bắt tôi lầm lũi đêm dài,
Suốt ngày đè nặng tay Ngài trên tôi.
Da thịt nát xương thời bẻ gãy,
Ách ngàn cân, đầu thấy mịt mù
Đày vào giữa cõi âm u,
Những hồn oan khuất nghìn thu ngậm sầu.
Chúa chận trước chận sau sao thoát,
Cùm nặng chân muốn khóc muốn gào.
Bịt mồm lại chẳng cho kêu,
Đường lui nẻo tới đá đều bít ngang.
Như gấu dữ Chúa đang rình rập
Sư tử ngầm lén nấp đâu đây.
Lạc đường là đủ phanh thây,
Cho tràn khổ luỵ, cho đầy bi thương.
Nhắm thật đúng, Chúa giương cung bắn,
Tôi làm bia đứng sẵn cho Ngài.
Rút tên từng loạt ngắn dài,
Bắn ngay tạng phủ, chẳng sai chút nào.
Đời giễu tôi, cười vào giữa mặt,
Dệt thành vè rao hát suốt ngày.
Ép nài ngậm đắng nuốt cay,
Uống no khổ ngải, nốc say bồ hòn.
Răng ê buốt hãy còn cắn sỏi,
Thân tôi Ngài vùi dưới đống tro.
An bình đổi lấy âu lo,
Quên ngày hạnh phúc, quên giờ hỉ hoan.
Nhủ lòng đời đã tiêu tan,
Có nhìn lên Chúa cũng tàn cậy trông (Ac 3,1-20).
- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét