ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 45
CÁC NHÀ GIẢNG THUYẾT
Bàn về những điều tốt loại thứ hai, những điều tốt cụ thể khiến lòng muốn có thể vui thỏa một cách hão huyền.
1 - Loại thứ hai trong những điều tốt thú vị cụ thể có thể khiến lòng muốn vui thỏa hão huyền là những gì chúng tôi gọi tên là “thôi thúc” bởi chúng thôi thúc và thuyết phục ta phụng sự Thiên Chúa. Các nhà giảng thuyết thuộc vào phạm trù này. Ta có thể bàn đến theo hai phía: những gì liên can tới chính những nhà giảng thuyết và những gì liên can tới các thính giả của họ. Cả hai đều cần được cảnh báo phải học cách qui hướng sự vui thỏa của lòng muốn mình lên với Thiên Chúa.
2 - Về phía nhà giảng thuyết. Để sinh ích cho đại chúng và để mình khỏi bị cản trở vì một sự vui thỏa hão huyền và tính tự phụ, các nhà giảng thuyết nên nhớ chức năng của mình mang tính tâm linh hơn là hùng biện. Đúng là phải sử dụng lời nói, nhưng sức mạnh có hiệu lực của việc này cốt tại tâm linh bên trong. Do đó, dầu có rao giảng nền học thuyết cao sâu tới đâu, với một nghệ thuật hùng biện và lối văn tao nhã đến mấy, kết quả bao giờ cũng tỉ lệ với tâm linh bên trong của người giảng. Vua Đavít viết: "Này Người lên tiếng, tiếng thật uy hùng" (Tv 67, 34) tức là chân lý lời Chúa luôn có hiệu lực, nhưng dù lửa tự nó vốn mang năng lực thiêu đốt, lửa sẽ chẳng đốt cháy khi không có sẵn chất đốt.
3 - Để cho học thuyết đem lại hiệu quả, cần dọn sẵn hai điều: một về phía nhà giảng thuyết, một về phía thính giả. Thường thì lợi ích tỉ lệ với sự chuẩn bị của người thuyết giảng; cho nên có câu: “Thầy nào, trò nấy”.
Trong sách Công Vụ Tông Đồ, khi bảy người con của vị thượng tế Do Thái học theo cách của thánh Phaolô để trừ quỷ, ma quỷ giận dữ bảo chúng: "Đức Giêsu, tao biết; ông Phaolô tao cũng tường, còn bay, bay là ai?" (Cv 19,15), rồi nó nhảy bổ vào chúng, xé nát y phục và đánh trọng thương. Lý do chính là vì nhóm người này không có được tư thái thích hợp chứ không phải là vì Chúa Kitô không muốn người ta trừ quỉ nhân danh Ngài. Có lần các Tông đồ thấy một kẻ nào đó không thuộc nhóm họ nhân danh Chúa Giêsu để trừ quỉ liền ngăn cấm, nhưng Chúa đã quở trách họ và bảo: "Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy" (Mc 9,39). Tuy nhiên, Chúa phẫn nộ với những kẻ giảng dạy lề luật Thiên Chúa mà chính họ lại không chịu giữ, rao giảng cho kẻ khác thần khí tốt lành mà nơi mình lại chẳng có thứ thần khí ấy. Vì thế, qua thánh Phaolô, Chúa đã cảnh cáo: "Các ngươi dạy dỗ kẻ khác mà lại chẳng giáo hóa chính mình, giảng dạy người ta đừng trộm cắp mà chính mình lại trộm cắp" (Rm 2,21). Chúa Thánh Thần cũng nói qua miệng vua Đavít: "Thiên Chúa phán cùng tội nhân: Thánh chỉ của Ta sao ngươi thường nhắc nhở, mở miệng ra là chữ thánh ước trên môi? Nhưng chính ngươi lại ghét điều sửa dạy, Lời Ta truyền đem vất bỏ sau lưng?" (Tv 49/50,16.17). Như vậy chúng ta có thể suy ra rằng Chúa sẽ không cho phép lời của một người như thế mang lại hoa trái.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét