ĐỂ HIỂU ĐẠO CHÚA HƠN
+ THIÊN CHÚA CỦA ABRAHAM
3. Lịch sử thánh
Bây giờ chúng ta tiểp tục phân tích nội dung sự mạc khải lời tâm sự vừa có ký ức, vừa có những lời trong hiện tại, vừa có dự phóng về tương lai của thiên tình sử ấy gồm những chuyện gì. Trước hết, đó là một thiên tình sử, như tôi đã nói, cũng xảy ra trong cái khung của không gian và thời gian, tức là cũng như một vở kịch mà nội dung của nó được diễn ra trong một hí trường, trong một bối cảnh, một khung cảnh nào đó; như vậy, có thể nói được rằng thiên tình sử ấy khởi đầu vào lúc con người đầu tiên xuất hiện và kết thúc vào ngày tận thế [Cánh chung].
Thiên tình sử ấy diễn ra trong khung cảnh của chính vũ trụ này, cho nên trong Kinh thánh cũng có nói đến, có mô tả một phần nào chính cái bối cảnh mà trong đó thiên tình sử sẽ diễn tiến. Vì vậy, một cách gián tiếp, Kinh thánh tuy là vắn tắt, là một bức thư tình hoặc là một tác phẩm nói về một chuyện tình, nhưng đồng thời cũng có đề cập đến một cách gián tiếp về cái bối cảnh, tức là về chính cái vũ trụ này.
Do đó, nếu có thể nói rằng nội dung của Kinh thánh là những sự kiện, thì tôi xin được liệt kê một cách sơ lược những sự kiện căn bản được ghi chép lại. Sự kiện đầu tiên, đó là việc Thiên Chúa tạo thành trời đất cho đến khi loài người xuất hiện. Khi loài người xuất hiện, bấy giờ thiên tình sử bắt đầu.
Thoạt tiên có một giai đoạn có thể nói thiên tình sử ấy đã trải qua thời kỳ trăng mật tốt đẹp, được hình dung bởi một dự tưởng là mỗi khi chiều xuống, trong làn gió mát, Thiên Chúa xuống đi dạo cùng với hai ông bà Nguyên tổ đại diện cho nhân loại.
Thế nhưng rồi lại xảy ra một sự cố đầy đau buồn, đó là nhân loại, qua sự đại diện của hai ông bà Nguyên tổ, đã phụ tình, đã nghe theo lời đường mật của một ngã vị thuần linh, mà tôi có nhắc đến ở trên kia, là thủ lãnh của các thiên thần phản loạn chống lại Thiên Chúa, có tên gọi là Satan và được biểu tượng bởi hình ảnh con rắn độc. Do đó, thay vì đáp trả tình yêu của Thiên Chúa, Nguyên tổ đã bất tuân, và cái này, tiếng chuyên môn gọi là Tội Tổ Tông.
Từ đó, như tôi nói, thiên tình sử bắt đầu những trang bi ai thống thiết, đó là cánh cửa mở ra cho cái gọi là Sự Dữ, tiếng Pháp là Le Mal, mà hai khía cạnh chính là đau khổ và tội ác xen lẫn vào tình trường giữa Thiên Chúa và nhân loại nói riêng, giữa Thiên Chúa và vũ trụ nói chung.
Dù loài người phụ tình, như tôi đã nói, bởi lẽ Thiên Chúa là tình yêu nên cuối cùng tình yêu vẫn chiến thắng. Đương nhiên, vì bóng sự dữ đã len vào cho nên chiến thắng ấy phải trả một giá rất đắt, phải trải qua một cuộc trường chinh nói được là đầy gian khổ mà đỉnh cao là cuộc Khổ Nạn của Giêsu Nazareth. Bất chấp con người phụ bạc, có thể nói là rời bỏ người yêu của mình ra đi theo tiếng gọi dụ dỗ của ác thần, hoặc là hình ảnh của đứa con hoang đàng từ bỏ mái ấm gia đình, đi theo tiếng gọi cám dỗ, lôi cuốn, sa đọa vào con đường tội lỗi và gánh lấy những hậu quả đau thương, thì cuối cùng tình yêu vẫn thắng, Thiên Chúa vẫn trung thành với những lời giao ước, những lời hứa hẹn của Ngài, vì thế mà đã tiên báo rằng, chương trình sáng tạo tình yêu, cách nào đó đã bị xáo trộn, sẽ được tái tạo do công lao của một Đấng Cứu thế, sinh bởi một người nữ thuộc dòng giống hai ông bà Nguyên tổ, nghĩa là một con người 100%, có xác phàm và là một thành viên của cộng đồng nhân loại.
Trung thành với lời giao ước hứa hẹn ấy, Thiên Chúa đã chọn Tổ phụ Abraham, lập thành một dân riêng của Ngài, vừa để bảo tồn duy trì giao ước và lời hứa hẹn ấy, đồng thời cũng để chuẩn bị cho sự giáng thế của Đấng Cứu Độ mà Ngài đã hứa ban cho nhân loại, cho vũ trụ. Thế là dân Do Thái được thiết lập với con người đầu tiên được chọn là Tổ phụ Abraham. Có thể nói ngài chỉ là thủ lãnh của một nhúm chẳng bao nhiêu người, suốt một giai đoạn lịch sử, sống đời du mục có thể nói là “tha phương cầu thực” trong vùng Cận Đông, và giai đoạn cuối cùng, cư trú một thời gian trên đất Ai Cập. Cũng giống như các bộ lạc du mục khác ở vào thời điểm lịch sử lúc bẩy giờ, tại địa phương vùng Cận Đông đó, họ cũng có những thăng trầm nhưng không mấy đặc biệt.
Trong thời gian định cư ở Ai Cập, cũng có những giai đoan con cháu của Tổ phụ Abraham đạt đến những địa vị cao trong triều đình Ai Cập, và nhờ đó mà bộ tộc của Abraham được phát triển thành một chủng tộc, thế nhưng cuối cùng họ phải rơi vào cảnh bị biến thành nô lệ.
Chủng tộc bị làm nô lệ ấy, chịu sự bóc lột vô cùng bạo tàn của các chế độ quân chủ Ai Cập, đã kêu lên đển Thiên Chúa và Thiên Chúa đã lắng tai nghe, đã khởi dậy một vị cầm đầu để giải thoát dân Do Thái khỏi ách nô lệ Ai Cập, tranh đấu để được di tản ra khỏi đất nước Ai Cập, đi đến nơi đã được Thiên Chúa hứa, tức là đất Palestine.
Trong Kinh thánh có ghi chép rằng, cuộc giải phóng đó rất là gian nan. Trước sự ngoan cố của chính quyền Ai Cập thời bây giờ, Thiên Chúa đã phải trực tiếp can thiệp bằng những phép lạ lẫy lừng, được gọi là mười tai họa giáng xuống Ai Cập. Đến lúc đó chính quyền Ai Cập mới để cho vị thủ lãnh của dân Do Thái, là Tổ phụ Môsê, dẫn đầu đoàn dân của Thiên Chúa rời đất Ai Cập, vượt qua Biển Đỏ đế đi vào đất Palestine được xem như là Đất Hứa. Như thế, Môsê chính là vị lập quốc chính thức đưa bộ tộc miêu duệ của Abraham trở thành một dân tộc tuy không lớn lắm, nhưng ít nhất có chủ quyền, có lãnh thổ là đất Palestine, lập nên một nước là nước Israel.
(Còn tiếp)
- "Để Hiểu Đạo Chúa Hơn" - Thế Tâm Nguyễn Khắc Dương.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét