ĐỂ HIỂU ĐẠO CHÚA HƠN
+ ĐỨC GIÊSU KITÔ TRONG LỊCH SỬ (tiếp theo)
(Phần này do Lm. Trăng Thập Tự tóm lược theo trí nhớ về nội dung cuộn băng cassette số 1 bị thất lạc)
3. Một tôn giáo của lịch sử
Tính lịch sử của Kitô giáo không phải chỉ bắt đầu từ sự kiện Đức Giêsu Kitô chết và sống lại mà đã khởi đi từ những bước đầu của Cựu ước.
Cùng thời với những huyền sử về quốc tổ Hùng Vương của ta, vào khoảng năm 1800 trước Công nguyên, tổ phụ Abraham của dân Do Thái đã nghe được tiếng gọi của Thiên Chúa, trải qua những bi kịch và hy vọng dệt nên lịch sử gia đình và dân tộc ông sau này.
Bi kịch ở chỗ dù đã 75 tuổi rồi, nhưng nhà phú hộ vẫn chưa có con nối dòng. Thiên Chúa hứa sẽ cho gia tộc ông đông đúc như sao trời cát biển. Ông chờ đợi mỏi mòn hơn 20 năm chẳng thấy gì nhưng vẫn vững tin vào Chúa, không nản lòng. Mãi đến 25 năm sau, khi ông đã 100 tuổi tròn, cậu ấm mới chào đời. Thật hết sức vui mừng. Thế nhưng khi cậu bé vừa biết giúp việc nhà, lại xảy ra một thử thách còn nặng nề hơn nữa: Thiên Chúa yêu cầu ông giết cậu bé để tế lễ cho Ngài.
Abraham lẳng lặng làm theo.
"Abraham lấy củi dùng để đốt lễ toàn thiêu đặt lên vai Isaac, con ông. Ông cầm lửa và dao trong tay, rồi cả hai cùng đi. Isaac thưa với cha là ông Abraham: "Cha!" ông Abraham đáp: "Cha đây con!" Cậu nói: "Có lửa, có củi đây, còn chiên để làm lễ toàn thiêu đâu?" ông Abraham đáp: "Chiên làm lễ toàn thiêu, chính Thiên Chúa sẽ liệu, con ạ." Rồi cả hai cùng đi. Tới nơi Thiên Chúa đã chỉ, ông Abraham dựng bàn thờ tại đó, xếp củi lên, trói Isaac con ông lại, và đặt lên bàn thờ, trên đống củi. Rồi ông Abraham đưa tay ra cầm lấy dao để sát tế con mình. Nhưng sứ thần của Đức Chúa từ trời gọi ông: “Abraham! Abraham!" ông thưa: “Dạ, con đây!" Người nói: “Đừng giơ tay hại đứa trẻ. đừng làm gì nó! Bây giờ Ta biết ngươi là kẻ kính sợ Thiên Chúa: đối với Ta, con của ngươi, con một của ngươi, ngươi cũng chẳng tiếc!" ông Abraham ngước mắt lên nhìn, thì thấy phía sau có con cừu đực bị mắc sừng trong bụi cây. ông Abraham liền đi bắt con cừu ẩy mà dâng làm lễ toàn thiêu thay cho con mình." (St 22,6-13).
Lòng tin của Abraham thật kỳ diệu. Thiên Chúa ban phúc lành cho dòng dõi ông tăng trưởng như lời đã hứa. Isaac sinh hai người con trai: Esau là tổ phụ các dân tộc Ả Rập, còn Giacóp được Thiên Chúa đổi tên là Israel và là tổ phụ dân Israel, hay dân Do Thái.
Ông Giacóp/Israel có 12 người con trai, ông cưng yêu cậu con áp út là Giuse đến độ cậu bị các anh đem bán cho lái buôn và người này đã bán cậu cho một quan chức cấp cao của nước Ai Cập. Cậu bị vu oan giở trò với vợ của chủ và bị bỏ tù. Nhờ ơn Chúa, cậu đã giải mộng cho Pharaoh tức nhà vua Ai Cập biết được mệnh trời. Giuse trở thành thủ tướng Ai Cập, giúp vua điều hành việc nước. Giữa lúc khắp châu Phi và Trung Đông mất mùa nhiều năm liên tục, Ai Cập trở nên phồn thịnh. Các con của ông Giacóp từ Canaan cũng sang Ai Cập mua lương thực. Họ được Giuse tiếp đón và tạo điều kiện để đưa cả gia tộc sang Ai Cập lập nghiệp.
Thế rồi 400 năm sau, khi con cháu ông Giacóp đã phát triển thành chủng tộc Hipri thì hoàn cảnh đảo ngược. Người ta đã quên mất công ơn của ông Giuse, chỉ nhìn thấy chủng tộc Hipri như một mối họa phải tận diệt. Những trẻ nam sơ sinh người Hipri bị nhận nước chết. Thế nhưng môt đứa bé bị bỏ trôi sông trong một cái thúng đã được công chúa nhà Pharaoh vớt lên và nhận làm con nuôi. Nó được đặt tên là Môsê rồi được đào tạo trong hoàng cung để trở thành thủ lĩnh. Năm 40 tuổi, do bênh vực người đồng chủng, Môsê bị Pharaoh truy nã, chạy trốn đến phía bắc Hồng Hải, lập gia đình và chăn cừu cho bố vợ tới năm ông 80 tuổi… Lâm vào cảnh nô lệ, dân Hipri bị đàn áp khốc liệt. Họ nài xin Thiên Chúa thương xót và Thiên Chúa đã dùng Môsê để giải thoát cho họ.
"1 Bấy giờ ông Môsê đang chăn chiên cho bố vợ là Gítrô, tư tế Mađian. ông dẫn đàn chiên qua bên kia sa mạc, đến núi của Thiên Chúa, là núi Khôrếp. 2Thiên sứ của Đức Chúa hiện ra với ông trong đám lửa từ giữa bụi cây. ông Môsê nhìn thì thấy bụi cây cháy bừng, nhưng bụi cây không bị thiêu rụi. 3Ông tự bảo: "Mình phải lại xem cảnh tượng kỳ lạ này mới được: vì sao bụi cây lại không cháy rụi?" 4Đức Chúa thấy ông lại xem, thì từ giữa bụi cây Thiên Chúa gọi ông: “Môsê! Môsê!" Ông thưa: "Dạ, tôi đây!" 5Ngàí phán: "Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh." 6Ngài lại phán: "Ta là Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Giacóp." Ông Môsê che mặt đi, vì sợ nhìn phải Thiên Chúa.
7Đức Chúa phán: "Ta đã thấy rõ cảnh khổ cực của dân Ta bên Ai Cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than vì bọn cai hành hạ. Phải, Ta biết các nỗi đau khổ của chúng. 8Ta xuống giải thoát chúng khỏi tay người Ai Cập và đưa chúng từ đất ấy lên một miền đất tốt tươi, rộng lớn, miền đất tràn trề sữa và mật, xứ sở của người Canaan, Khết, Emôri, Pơrizzi, Khivi và Giơvút.
9Giờ đây, tiếng rên xiết của con cái Israel đã thấu tới Ta; Ta cũng đã thấy cảnh áp bức chúng phải chịu vì người Ai Cập. 10Bây giờ, ngươi hãy đi! Ta sai ngươi đến với Pharaoh để đưa dân Ta là con cái Israel ra khỏi Ai Cập.” (Xh 3,1-10)".
Vâng lệnh Chúa, ông Môsê xin gặp nhà vua, trình bày nguyện vọng cho dân Hipri rời Ai Cập ra đi. Nhà vua tức giận, gia tăng đàn áp. Thiên Chúa cảnh cáo bằng nhiều thiên tai, địa họa. Gặp tai nạn, nhà vua hứa thả cho dân đi, nhưng vừa tai qua nạn khỏi, ông lại tráo trở rút lời. Cuối cùng, Thiên Chúa định sẵn ngày lên đường cho dân chúng và quyết liệt giáng họa, mọi con trai đầu lòng của người Ai Cập và mọi con vật đực đầu lòng bị giết chết trong một đêm. Nhà vua liền yêu cầu Môsê phải cho dân Hipri rời Ai Cập ngay trong đêm ấy...
Thiên Chúa cho một cột mây lửa dẫn đường. Thay vì nẻo đường thông thường, cột mây lửa đưa dân tới một eo biển. Được báo tin, Pharaoh đổi ý. Ông cho binh mã đuổi theo bắt lại đoàn nô lệ. Dân chúng hoảng hốt, kêu la inh ỏi.
"15Đức Chúa phán với ông Môsê: “Có gì mà phải kêu cứu Ta? Hãy bảo con cái Israel cứ nhổ trại.
16Phần ngươi. cầm gậy lên, giơ tay trên mặt biển, rẽ nước ra cho có lối đi khô ráo ngay giữa lòng biển, để con cái Israel đi vào. 17Còn Ta, Ta sẽ làm cho lòng người Ai Cập ra chai đá. Chúng sẽ tiến vào theo sau các ngươi. Bấy giờ Ta sẽ được vẻ vang hiển hách khi đánh bại Pharaoh cùng toàn thể quân lực, chiến xa và ky binh của vua ấy. 18Người Ai Cập sẽ biết rằng chính Ta là Đức Chúa, khi Ta được vẻ vang hiển hách vì đã đánh bại Pharaoh cùng chiến xa và kỵ binh của vua ấy: (Xh 14,15-18)".
Nước biển rẽ đôi cho dân chúng đi qua, có đám mây lửa ngăn không cho ngựa xe của Pharaoh đuổi kịp. Dân chúng vừa lên bờ xong thì nước biển ập lại, chôn vùi trọn đám binh mã nhà vua.
Đó không phải là anh hùng ca nhưng là lịch sử. Ngày nay tại đất nước Israel nội dung này vẫn tiếp tục được giảng dạy trong môn lịch sử. Ngày lên đường rời khỏi Ai Cập được cử hành không những như một đại lễ tôn giáo mà còn như ngày lập quốc Do Thái.
(Tới đây hết phần lược tóm theo ký ức của người biên tập. Xin mời độc giả theo dõi tiếp câu chuyện với những lời chia sẻ của chính diễn giả Thế Tâm Nguyễn Khắc Dương).
(Còn tiếp)
- Trích trong tác phẩm "Để Hiểu Đạo Chúa Hơn" - Thế Tâm Nguyễn Khắc Dương.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét