ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2
- MỤC LỤC:
CHƯƠNG 1 Ca khúc thứ hai
CHƯƠNG 2 Đức tin *
CHƯƠNG 3 Lý do khiến đức tin là đêm tối *
CHƯƠNG 4 Cần đi qua đêm đen *
CHƯƠNG 5 Bản chất sự nên một *
CHƯƠNG 6 Ba nhân đức hướng thần và ba quan năng *
CHƯƠNG 7 Đường hẹp của trí hiểu *
CHƯƠNG 8 Không gì trong giới tự nhiên có thể trực tiếp giúp nên một với Thiên Chúa *
CHƯƠNG 9 Đức tin giúp nên một với Thiên Chúa *
CHƯƠNG 10 Đôi điều cần phân biệt *
CHƯƠNG 11 Những khoái cảm tâm linh qua giác quan *
CHƯƠNG 12 Các nhận thức tưởng tượng tự nhiên không thể giúp nên một với Thiên Chúa *
CHƯƠNG 13 Những dấu hiệu phải có *
CHƯƠNG 14 Cần có đủ ba dấu hiệu*
CHƯƠNG 15 Khi mới tiếp cận*
CHƯƠNG 16 Những nhận thức tưởng tượng*
CHƯƠNG 17 Mục đích các ơn ban*
CHƯƠNG 18 Những vị linh hướng bị lầm lạc*
CHƯƠNG 19 Tại sao ta dễ bị gạt*
CHƯƠNG 20 (Vì sao không chắc chắn?*)
CHƯƠNG 21 Sự tò mò không cần thiết*
CHƯƠNG 22 Tại sao không được phép?*
CHƯƠNG 23 Những nhận thức thuần tâm linh*
CHƯƠNG 24 Hai loại thị kiến tâm linh*
CHƯƠNG 25 Các mạc khải*
CHƯƠNG 26 Loại mạc khải thứ nhất*
CHƯƠNG 27 Loại mạc khải thứ hai*
CHƯƠNG 28 Những lời nói nội tâm*
CHƯƠNG 29 Những lời nói “liên tiếp”*
CHƯƠNG 30 Những lời trang trọng*
CHƯƠNG 31 Những lời nói thực thể*
CHƯƠNG 32 Những cảm xúc tâm linh*
***
QUYỂN 2
- Bàn về phương thế gần nhất để vươn tới chỗ nên một với Thiên Chúa, tức là về đức tin.
- Và về phần thứ hai của đêm dày thuộc phần tâm linh, được hàm chứa trong ca khúc thứ hai dưới đây.
CHƯƠNG 1
CA KHÚC THỨ HAI
Trong tăm tối và an toàn,
Cải trang, men theo cầu thang bí mật,
Ôi vận may diễm phúc!
Trong tăm tối và được che khuất,
Mái nhà tôi đã thật yên hàn.
1 - Trong ca khúc thứ hai này, linh hồn ca hát vận may diễm phúc nó có được nhờ lột bỏ khỏi tâm trí hết mọi bất toàn về tâm linh và mọi mê thích muốn chiếm hữu về mặt tâm linh. Vận may diễm phúc ấy thật lớn lao. Linh hồn đã gặp biết bao khó khăn mới giữ cho ngôi nhà được yên tịnh về mặt tâm linh, để tiến vào sự tăm tối bên trong. Có nghĩa là tâm trí được lột bỏ hết mọi sự, cả về khả giác lẫn về tâm linh, chỉ còn lại nguyên đức tin và chỉ nhờ đức tin ấy mà vươn tới Thiên Chúa.
Chính vì thế, ở đây đức tin được gọi là "thang" và "bí mật". Mọi bậc thang, tức là mọi tín điều của đức tin đều kín nhiệm vì bị che giấu với hết mọi giác quan và trí hiểu. Khi linh hồn lìa bỏ mọi giới hạn tự nhiên và hợp lý, để vươn lên nhờ thang đức tin ấy của Thiên Chúa, nó chìm trong tăm tối, không có một chút ánh sáng nào của giác quan và trí hiểu, chỉ còn nhờ đức tin mà leo lên và tiến vào tận những miền sâu thẳm của Thiên Chúa.
Linh hồn nói rằng nó "cải trang" mà ra đi. Có nghĩa là, nhờ đức tin hướng dẫn tiến lên, nó được đổi khác từ tư trang y phục đến dáng dấp hành động tự nhiên, tất cả đều được biến đổi, mang lấy tính cách thần linh. Chính nhờ sự cải trang ấy, linh hồn không bị điều gì của thế tục, của lý trí hoặc của ma quỷ phát hiện và cầm giữ lại. Không một điều gì trong ba thứ ấy có thể làm hại nó khi nó tiến bước trong đức tin.
Không những thế, lúc đó, linh hồn còn được giấu ấn, che chở và giữ xa mọi mưu chước của ma quỷ, đến độ quả đúng là nó tiến bước trong "tăm tối và được che khuất". Đây có ý nói là được che khuất khỏi sự dòm ngó của ma quỷ, vì đối với ma quỷ thì ánh sáng đức tin còn tăm tối hơn cả bóng tối nữa.
Như thế, khi linh hồn đi bằng nẻo ấy, ta có thể nói rằng nó được che giấu và bảo vệ không để cho ma quỷ thấy được.
2 - Vì đó, linh hồn mới nói nó đã ra đi "trong tăm tối" và "an toàn". Thật vậy, ai có cơ may tiến bước qua nẻo tăm tối của đức tin, để cho đức tin dẫn dắt trong cảnh mù lòa, sẽ vượt hết mọi biểu thị tự nhiên và mọi lý lẽ tâm linh, mà tiến bước thật an toàn, như đã nói trên kia.
Linh hồn còn nói rằng nó đã ra đi trong đêm tâm linh ấy đang khi "mái nhà" nó, tức là phần tâm linh và lý trí, "đã thật yên hàn". Thật vậy, khi linh hồn đạt tới sự nên một với Thiên Chúa, thì những khả năng tự nhiên của nó, những mãnh lực và âu lo khả giác về mặt tâm linh, tất cả đều được chế ngự, thật yên tịnh. Vì thế ở đây linh hồn không bảo rằng nó đã ra đi với những âu lo, như trong đêm thứ nhất, đêm giác quan. Bởi vì, để bước đi trong đêm giác quan và tự lột bỏ những gì khả giác, cần phải cảm thấy những âu lo bồn chồn của tình yêu khả giác mới có thể ra đi được. Còn, để chế ngự cho ngôi nhà tâm linh được yên tịnh, chỉ cần chối bỏ hết mọi quan năng, mọi thích thú và mê thích tâm linh, chối bỏ trong một đức tin tinh tuyền. Làm được điều đó rồi, linh hồn được nối kết với Đức Tình Quân trong một sự nên một đơn giản, tinh tuyền, yêu mến và đồng hóa.
3 - Cũng phải ghi nhận thêm rằng trong ca khúc thứ nhất, khi nhắc tới phần giác quan, linh hồn bảo là nó đã ra đi trong đêm dày, còn ở đây khi nhắc tới phần tâm linh, nó lại nói mình ra đi trong tăm tối, bởi lẽ sự mù mịt nơi phần tâm linh lớn hơn và vì sự tăm tối vốn mù mịt hơn đêm. Thật vậy, đêm dù tăm tối tới đâu vẫn còn thấy lờ mờ được một chút gì, nhưng nơi chính sự tăm tối thì không còn xem thấy gì hết. Trong đêm giác quan cũng còn chút ánh sáng, vì trí hiểu và lý trí chưa bị mù. Còn đêm tâm linh, tức là đức tin, thì thiếu hẳn mọi ánh sáng, cả nơi trí hiểu lẫn nơi giác quan. Do đó linh hồn mới bảo rằng nó tiến bước "trong tăm tối và an toàn", điều mà trong đêm giác quan nó không nói. Thật vậy, linh hồn càng ít hoạt động nhờ tài năng riêng, càng tiến bước an toàn, vì càng tiến bước trong đức tin. Đó là điều sẽ được bàn sâu rộng trong cuốn thứ hai này, xin bạn đọc lưu tâm, vì chúng tôi sẽ nói đến điều rất quan trọng trên đường tâm linh đích thật. Hẳn sẽ có những điểm hơi tối, nhưng tất cả đều đan dệt với nhau, nên chúng sẽ soi sáng lẫn cho nhau, và tôi tin rằng, mọi người sẽ hiểu được thấu đáo.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét