THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY
Quyển 1
ĐÊM GIÁC QUAN
CHƯƠNG 13 (tiếp theo)
12 - Như thế, những cảnh khô khan này giúp linh hồn tiến bước tinh tuyền trong tình yêu mến Thiên Chúa. Giờ đây không còn phải là sự thích thú và hương vị của công việc thúc đẩy nó hành động như thuở còn thích nếm hưởng trước kia nhưng tất cả chỉ là vì muốn làm đẹp lòng Thiên Chúa. Linh hồn không còn tự tôn hay tự mãn như thường xảy ra hồi còn gặp thuận lợi nhưng cảm thấy hoài nghi, sợ chính bản thân mình và chẳng còn dám tự mãn chút nào. Đó chính là nỗi sợ thánh thiện sẽ giúp duy trì và tăng triển các nhân đức.
Như đã nói, sự khô khan này cũng làm dập tắt các dục vọng và các xung lực tự nhiên, bởi chỉ trừ khi, thỉnh thoảng, chính Thiên Chúa tuôn đổ cho linh hồn sự thích thú nào đó, còn thì như đã nói, quả là phép lạ nếu linh hồn có thể do sự cần mẫn của mình mà tìm được thú vị và an ủi khả giác nơi một việc lành hoặc một cuộc linh thao nào đó.
13 - Cũng nhờ đêm khô khan cằn cỗi này, nỗi bận tâm khắc khoải phụng sự Thiên Chúa gia tăng, bởi lẽ bầu vú nhục cảm đã từng duy trì dưỡng nuôi các mê thích giờ đây dần dần khô cạn để trong nỗi khô khan và trần trụi chỉ còn lại nỗi khắc khoải phụng sự Thiên Chúa, là điều rất đẹp lòng Ngài, như lời vua Đavít: “Tế phẩm dâng Ngài là tâm thần tan nát, một tấm lòng tan nát giày vò ” (Tv 51,19).
14 - Như thế, khi linh hồn biết rằng cuộc thanh tẩy khô khan nó đã trải qua, mang lại cho nó biết bao lợi ích quý báu dường ấy, hẳn nó sẽ reo lên câu thơ: “Ôi! Vận may diễm phúc, tôi đã ra đi không bị để ý ”. Nghĩa là, tôi đã thoát khỏi sự trói buộc và khống chế của các mê thích và nghiêng chiều mà không bị để ý, ba kẻ thù nói trên đã không thể ngăn cản được tôi. Như đã nói, những kẻ thù ấy thường trói buộc linh hồn nơi các mê thích và những điều thú vị như chụp bằng lưới, ngăn không cho linh hồn ra khỏi chính mình để đạt được sự tự do của tình yêu Thiên Chúa. Thiếu những tấm lưới ấy, hẳn chúng không thể tấn công linh hồn được.
15 - Do đó, khi đã dẹp yên được bốn xúc cảm là vui, buồn, mong và sợ, bằng sự hãm mình liên tục, cũng như đã khiến mê thích tự nhiên của nhục cảm ngủ yên nhờ những cảnh khô khan thường xuyên, và khi đã hòa hợp được các quan năng bên trong bằng cách ngưng các hoạt động và suy luận, là đám lâu la cư ngụ ở phần hạ đẳng của linh hồn mà linh hồn gọi là nhà của nó, linh hồn sẽ thốt lên:
Mái nhà tôi giờ thật yên hàn.
- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét