Thứ Hai, 21 tháng 7, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 2: Đêm tâm linh - Chương 7 (tiếp theo)

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH

CHƯƠNG 7 (tiếp theo)

5 - Sở dĩ như thế là vì tâm linh ta rất bén nhạy, hễ đã chiếm hữu được một bên, thì cũng đẩy ra xa sự chiếm hữu và tình cảm đối với bên ngược lại. Tình trạng này không xảy ra nơi phần cảm giác của linh hồn vì sự nhận thức của phần này còn yếu kém. Tuy nhiên, vì tâm linh vẫn chưa được hoàn toàn thanh tẩy và luyện sạch khỏi những nghiêng chiều đã mắc phải do phần hạ đẳng, nên mặc dù tự bản chất thì tâm linh không thay đổi nhưng do chịu ảnh hưởng những nghiêng chiều ấy, tâm linh có thể bị chao đảo đớn đau. Đó là điều ta đã thấy nơi trường hợp vua Đavít. Ông đã bị chao đảo cảm thấy bất hạnh và đau đớn mặc dù thuở còn thịnh đạt, ông đã từng tự nhủ sẽ chẳng bao giờ nao núng (Tv 29/30,7). Cũng thế, do chưa thấy được rằng sự bất toàn và nhơ nhớp vẫn còn bám rễ nơi mình, hễ vừa được dư dật các ơn tâm linh, linh hồn đã tưởng rằng mọi thử thách lao nhọc đã chấm dứt.

6 - Tuy nhiên tư tưởng này ít khi xảy đến, bởi lẽ bao lâu cuộc thanh tẩy tâm linh chưa hoàn tất, rất hiếm khi có được sự thông truyền êm đềm phong phú đến độ lấp luôn được cái rễ còn sót lại, thành thử linh hồn vẫn cứ cảm thấy có một điều gì đó còn thiếu sót hoặc cần phải làm; và cảm nhận ấy khiến linh hồn không vui hưởng được trọn vẹn sự khuây khỏa nói trên. Linh hồn cảm thấy dường như có một kẻ nội thù nằm trong nó, mặc dù hiện tên thù này có vẻ đang bị dẹp yên và thiếp ngủ, nhưng vẫn sợ nó sẽ trở lại và quấy phá.

Và quả thực đã xảy ra như thế. Chính khi linh hồn cảm thấy yên ổn nhất và ít đề phòng nhất, kẻ thù đã quay trở lại nuốt trửng và nhận chìm linh hồn ở một mức độ còn tệ hại hơn, gay go hơn, tối tăm hơn và đáng thương hơn mức độ trước. Nỗi khốn khổ muộn phiền lần này có lẽ còn sâu xa hơn và kéo dài lâu hơn lần trước. Một lần nữa, linh hồn lại nghĩ rằng những điều tốt lành sẽ chẳng còn tìm đâu được nữa. Sau thử thách lần đầu linh hồn những tưởng mình sẽ chẳng còn phải đớn đau nữa, thế nhưng cảm nghiệm ấy không đủ để ngăn cản linh hồn khỏi nghĩ rằng một khi đã rơi vào cấp độ thử thách thứ hai này thì từ nay mọi điều tốt lành đã vĩnh viễn ra đi và tương lai sẽ chẳng còn được như lần trước nữa. Bởi như tôi đã nói, linh hồn rơi vào cái xác tín mạnh mẽ ấy là do những gì tâm linh hiện đang nhận thức và những nhận thức này sẽ hủy diệt nơi linh hồn tất cả những gì đối nghịch với xác tín ấy.

7 - Đó cũng là lý do khiến các linh hồn ở luyện ngục phải chịu những nỗi hoài nghi thật lớn, không biết mình có bao giờ được ra khỏi đó không hoặc liệu những đớn đau mình đang chịu sẽ có lúc chấm dứt không. Mặc dù theo sự thường, họ vẫn có đủ ba nhân đức hướng thần là Tin, Cậy, Mến nhưng trong thực tế họ đang cảm nghiệm bao đau đớn và sự thiếu vắng Thiên Chúa nên họ không hưởng được ơn lành hiện có và sự ủi an của các nhân đức ấy. Mặc dù họ biết mình yêu Thiên Chúa nhiều song điều ấy chẳng mang lại cho họ niềm ủi an vì dường như họ không thấy Thiên Chúa yêu thương họ gì cả và họ cũng chẳng xứng đáng với tình yêu của Ngài. Đàng khác, do thấy mình bị thiếu vắng Thiên Chúa, nên giữa những nỗi khốn cùng của họ, họ lại cầm chắc rằng nơi chính họ có điều gì đó khiến họ bị Thiên Chúa ghê tởm và khai trừ một cách rất chính đáng cho đến đời đời.

Linh hồn đang trải qua cuộc thanh tẩy này biết rằng mình rất yêu mến Thiên Chúa và sẵn lòng hiến cả ngàn mạng sống vì Ngài; mà quả thật là thế, những linh hồn đang chịu đựng những thử thách vất vả ấy yêu mến Thiên Chúa vô vàn; tuy nhiên điều ấy vẫn không khiến linh hồn khuây khỏa mà trái lại, càng gây cho nó đớn đau thêm. Càng yêu mến Thiên Chúa mãnh liệt tới mức không còn gì khiến nó quan tâm, linh hồn càng thấy mình quá khốn cùng và không thể tin rằng Thiên Chúa yêu nó. Nó cũng không thể tin rằng nơi nó đang có hoặc sẽ có được điều gì làm nó xứng đáng với Tình yêu của Thiên Chúa, trái lại nó chỉ thấy những lý do khiến mình đáng bị cả Thiên Chúa và mọi thụ tạo mãi mãi nhờm gớm. Linh hồn đớn đau vì thấy mình đầy những duyên cớ để đáng bị khai trừ bởi Đấng mà nó yêu mến và khao khát biết bao.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: