ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2
CHƯƠNG 24
HAI LOẠI THỊ KIẾN TÂM LINH * (tiếp theo)
3 - Như thế, bao lâu còn sống ở trần gian ta không chịu nổi những thị kiến loại này ngoại trừ vài trường hợp hiếm hoi và chớp nhoáng, khi chính Thiên Chúa che chở cho sự sống tự nhiên và sự hiện hữu của ta. Khi ấy Thiên Chúa che chở bằng cách rút hẳn phần tâm linh ra và dùng ân sủng Ngài bù đắp vào vai trò tự nhiên của linh hồn đối với thân xác.
Vì thế khi Thánh Phaolô bảo ngài được nhấc lên tầng trời thứ ba, ta vẫn tưởng rằng ngài nhìn thấy những điều vô hình, tách biệt, không mang tính thể chất, thì chính ngài lại nói: "Có ở trong thân xác hay không, tôi không biết, có ở ngoài thân xác hay không, tôi cũng không biết, chỉ có Thiên Chúa biết" (2Cr 12,2). Nghĩa là ngài đã được “bốc đưa đi” đến với những thực tại ấy và những gì ngài thấy thì ngài chẳng biết là mình đang ở trong hay ngoài thân xác mà chỉ Chúa mới biết. Ở đây ta thấy rõ ràng ngài đã ra khỏi những giới hạn của sự sống tự nhiên nhờ một sự can thiệp đặc biệt của Thiên Chúa. Cũng thế đang khi ta cứ tưởng rằng Thiên Chúa tỏ cho Môsê thấy yếu tính của Ngài thì Thiên Chúa lại bảo Môsê rằng Ngài sẽ đặt ông vào khe đá rồi dùng cánh tay phải Ngài che phủ và bảo vệ để ông khỏi chết khi vinh quang Ngài lướt qua. Việc lướt qua này cho thấy Thiên Chúa tỏ mình rất chớp nhoáng trên đường Ngài lướt qua và dùng cánh tay phải của Ngài bảo tồn sự sống tự nhiên của Môsê (x. Xh 33,22).
Tuy nhiên, những thị kiến mang tính bản thể rất cao độ như thế, chẳng hạn thị kiến của thánh Phaolô, thị kiến của Môsê và thánh phụ Êlia của chúng ta khi vị này che mặt trước tiếng gió hiu hiu thổi của Thiên Chúa (x. 1V 19,12-13), mặc dù chỉ chớp nhoáng nhưng vẫn rất hiếm và hầu như không xảy ra ngoại trừ cho rất ít người. Thiên Chúa chỉ phú ban ân huệ ấy cho những người rất mạnh mẽ trong tinh thần Hội Thánh và lề luật Thiên Chúa, như ba vị được nêu trên.
4 - Vậy mặc dù ở trần gian các thị kiến thuộc bản thể tâm linh này không thể được bóc trần cho ta thấy rõ bằng trí hiểu, thế nhưng ta vẫn cảm nhận được chúng nơi bản thể của linh hồn qua những cái chạm nhẹ (những vuốt ve âu yếm) và ôm ấp rất dịu dàng. Sự thông giao này thuộc những tình cảm tâm linh mà nhờ ơn Thiên Chúa chúng ta sẽ bàn tới sau. Chính đây là điều ngòi bút chúng tôi nhắm đến, tức sự kết nối thần linh và sự nên một giữa linh hồn với bản thể Thiên Chúa. Chúng tôi sẽ nói đến điều này khi bàn về thứ tri thức huyền giao vừa mù mờ vừa tăm tối. Chúng tôi sẽ nói về cách thức Thiên Chúa thông qua tri thức đầy yêu thương và tăm tối này để kết hiệp nên một với linh hồn ở một cấp độ cao siêu và thần linh. Xét một cách nào đó, tri thức tăm tối và đầy yêu thương này, tức là đức tin, được dùng làm phương thế giúp cho sự nên một với Thiên Chúa ở đời này, phần nào cũng tựa như ánh sáng vinh quang ở đời sau sẽ là phương thế giúp ta có được thị kiến rõ ràng về Thiên Chúa.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét