Thứ Năm, 20 tháng 2, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 2 - Chương 30: Những lời trang trọng *

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2

CHƯƠNG 30
NHỮNG LỜI TRANG TRỌNG *

Bàn về những lời nội tâm mà tâm linh nhận được một cách trang trọng qua nẻo đường siêu nhiên. Cảnh báo về sự thiệt hại chúng có thể gây ra và cần phải sáng suốt để khỏi bị lầm lạc nơi chúng.

1 - Loại lời nói nội tâm thứ hai là những lời trang trọng thỉnh thoảng được tạo ra nơi tâm trí bằng nẻo đường siêu nhiên không qua trung gian một giác quan nào, vào lúc tâm trí lắng đọng hoặc không lắng đọng. Tôi gọi chúng là trang trọng bởi lẽ có một người khác nói những lời ấy một cách trang trọng cho tâm trí mà tâm trí không hề đóng góp gì vào đó cả. Những lời này rất khác với những lời mà tôi đã bàn trước đây, không những vì chúng được tạo ra mà tâm trí không hề đóng góp gì vào đó như những trường hợp trước, mà như tôi vừa nói, đôi khi chúng xảy đến lúc tâm trí không lắng đọng, lúc tâm trí không nghĩ gì tới những điều người ta nói với nó. Nó khác hẳn với loại lời nói liên tiếp trên đây là những lời luôn nằm trong đề tài người ta đang suy tư.

2 - Loại lời nói thứ hai này đôi khi rất rõ rệt, đôi khi không rõ rệt. Thường chúng giống những ý tưởng được nói cho linh hồn nhận như một câu trả lời hoặc như một điều gì đó rất bất chợt. Khi thì chỉ là một lời, khi thì hai hay nhiều hơn. Cũng có khi nhiều lời liên tiếp nhau như những lời liên tiếp đã bàn trên kia, nhằm dạy dỗ hay bàn luận với linh hồn về một điều gì đó. Tất cả lời nói trên xảy đến mà tâm trí không hề đóng góp gì vào đó. Mọi sự diễn ra như khi một người đang nói với một người khác. Như chúng ta đọc thấy những gì đã xảy đến cho Đaniel (9,22). Vị ngôn sứ này cho biết thiên sứ đã nói với ông. Vị thiên sứ ấy đã ngỏ với Đaniel những lời trang trọng và liên tiếp và dạy bảo ông. Vị ấy xưng ra rằng mình đến để dạy bảo ông.

3- Khi những lời nói này chỉ mang tính cách trang trọng thì hiệu quả chúng tạo ra được nơi linh hồn chẳng có gì đáng kể. Thông thường, chúng chỉ nhằm dạy bảo hoặc ban ánh sáng về một chuyện gì đó, và để có hiệu quả này, chẳng cần chúng phải hoạt động nhiều hơn cái mục đích mà chúng nhắm tới. Còn khi những lời nói này phát xuất từ Thiên Chúa thì chúng luôn phát sinh hiệu quả nơi linh hồn. Chúng khiến linh hồn mau mắn và sáng suốt trong những điều Thiên Chúa truyền dạy nó. Mặc dù đôi khi chúng chẳng cất đi sự ái ngại và khó khăn, thậm chí thường còn làm tăng thêm để qua đó Thiên Chúa dạy bảo linh hồn, giúp nó khiêm nhường và đạt được ơn lành nhiều hơn. Thiên Chúa rất thường để cho linh hồn phải ái ngại khi Ngài truyền cho nó một điều gì trọng đại hoặc một chuyện gì đó có thể giúp linh hồn được vinh dự hơn. Còn đối với những gì khiêm hạ và thấp hèn thì Thiên Chúa lại ban cho linh hồn có được sự dễ dàng và mau mắn hơn. Quả thế, chúng ta đọc thấy trong sách Xuất Hành (ch. 3¬4) khi Thiên Chúa truyền cho Môsê đi đến gặp vua Pharaon và giải phóng dân tộc thì Môsê đã cảm thấy rất ái ngại đến nỗi Thiên Chúa phải truyền lệnh đến ba lần và tỏ cho ông các dấu chỉ. Tuy nhiên tất cả những điều ấy cũng chẳng khả quan gì hơn cho tới khi Thiên Chúa cho ông Aharon làm bạn đồng hành với ông, cùng chia sẻ với ông niềm vinh dự ấy.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: