Thứ Năm, 1 tháng 5, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 39: Các nguyện đường và đền thờ

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 39
CÁC NGUYỆN ĐƯỜNG VÀ ĐỀN THỜ

Bàn về cách dùng các nguyện đường và đền thờ. Làm thế nào để nhờ chúng mà hướng tâm linh lên với Thiên Chúa.

1 - Để hướng tâm linh lên với Thiên Chúa nơi loại điều tốt này, ta cần nhớ rằng rất có thể và, hơn nữa, nên cho phép những người mới bắt đầu được tìm đôi sự thích thú và thỏa mãn khả giác nào đó đối với các ảnh tượng, phòng nguyện cũng như các đồ vật sùng kính hữu hình khác. Bởi vào lúc này những người ấy chưa thể bỏ đồ ăn bằng sữa cũng như chưa thể bỏ cái thích thú những sự vật trần gian mà nhờ đó họ dứt bỏ được những thích thú hạ đẳng khác. Chẳng khác nào khi muốn lấy vật gì đó khỏi bàn tay một đứa bé, người ta thường cho nó một vật khác, để nó khỏi khóc vì thấy tay mình trống rỗng.

Tuy nhiên, muốn tiến bộ, người sống theo tâm linh phải tước bỏ hết mọi sự thú vị và mê thích có thể khiến lòng muốn của họ vui thỏa. Bởi lẽ, một tâm linh tinh tuyền sẽ không dính bén với bất cứ thứ gì trong những vật ấy mà sẽ chỉ ở trong trạng thái lắng đọng và hiệp thông với Thiên Chúa tận tâm hồn. Dù họ có vận dụng lợi ích của ảnh tượng và nguyện đường, cũng chỉ là chuyện tạm thời bởi ngay lập tức họ nâng tâm linh lên với Thiên Chúa, quên hết mọi đối tượng khả giác.

2 - Mặc dầu cầu nguyện ở những nơi tươm tất thì tốt hơn, tuy nhiên ta vẫn phải để ý chọn nơi nào mà giác quan và tâm linh ít bị ngăn cản hơn trên đường tiến đến với Thiên Chúa. Về điều này tưởng nên nhớ câu Chúa đã trả lời cho người phụ nữ Samari khi bà này hỏi Chúa nơi nào thích hợp cho việc cầu nguyện hơn, tại đền thờ Giêrusalem hay trên núi Garizim (Ga 4,13-14)? Câu trả lời ấy có ý nói: Lời cầu nguyện chân thực chẳng gắn liền với ngọn núi hay với đền thờ, những người phụng thờ đẹp lòng Thiên Chúa nhất chính là những người biết phụng thờ Ngài "trong thần khí và sự thật" (Ga 4,23-24).

Các đền thờ và những nơi chốn tươm tất được dâng hiến và thích hợp cho việc cầu nguyện và không được dùng đền thờ vào các việc khác. Tuy nhiên khi trò chuyện nội tâm với Thiên Chúa ta cần phải chọn nơi chốn nào giác quan ít bị xâm chiếm và lôi kéo nhất. Do đó không được chọn những nơi làm giác quan vui thích dễ chịu, như một số người thường tìm đến, kẻo thay vì lắng lòng định trí nơi Chúa, người ta lại ngụp lặn trong chuyện tiêu khiển thú vị và êm dịu cho giác quan. Vì thế, một nơi chốn cô tịch thậm chí “khổ hạnh” vẫn là một chỗ tốt để giúp tâm linh vững mạnh bay thẳng lên cùng Chúa mà không bị ngăn cản hay cầm hãm nơi các sự vật hữu hình. Đôi khi những vật hữu hình có giúp tâm linh nâng cao nhưng với điều kiện phải quên chúng ngay và dừng lại nơi Thiên Chúa. Để nêu gương cho chúng ta, xưa khi còn tại thế, Chúa Giêsu vẫn thường chọn nơi hoang vắng để cầu nguyện (Mt 14,23) hoặc những chỗ giác quan ít bị xâm chiếm và dễ nâng linh hồn lên với Thiên Chúa, chẳng hạn những ngọn núi cao cách xa mặt đất và thường khô chồi chẳng đem lại sự tiêu khiển nào cho giác quan. (Mt 14,23; Mc 1,35; 6,64; Lc 9,18-28; 6,12; Ga 6,15).

3 - Do đó người sống theo tâm linh chân chính chẳng bao giờ bận tâm xem xét nơi chốn cầu nguyện có tiện nghi thoải mái không, bởi như vậy chứng tỏ họ vẫn còn dính bén với giác quan. Họ chỉ bận tâm đến sự lắng lòng và quên hết chuyện này chuyện nọ. Để được vậy, họ sẽ chọn chỗ nào không vướng những đối tượng khả giác và những thỏa mãn giác quan. Họ quay lưng lại với tất cả những gì khả giác để một khi thoát ly khỏi các loài thụ tạo, họ có thể vui hưởng sự cô tịch với Thiên Chúa nhiều hơn. Một số người sống theo tâm linh dùng tất cả thời giờ của họ để bài trí các phòng nguyện và sắp xếp nhiều nơi chốn thoải mái hợp với tính khí và khuynh hướng của họ nhưng lại rất ít lưu ý đến sự lắng đọng bên trong vốn là nhân tố quan trọng nhất. Nếu biết lắng lòng họ sẽ không còn tìm thỏa mãn nơi cách này kiểu nọ nhưng sẽ cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện ấy.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: