ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2
CHƯƠNG 15
KHI MỚI TIẾP CẬN *
Khi mới tiếp cận với việc chiêm niệm bằng nhận thức chung chung này, cả những người đã tiến khá xa thỉnh thoảng vẫn phải thực hành lối nguyện gẫm suy lý và sử dụng các quan năng tự nhiên.
1 - Từ những vấn đề được bàn luận có thể lắm người tự hỏi không hiểu những linh hồn đã tiến bộ (tức những người bắt đầu được Thiên Chúa đưa vào lối chiêm niệm thông hiểu siêu nhiên này) khi đã cảm nghiệm lối chiêm niệm ấy có bao giờ còn quay lại thực hành lối suy niệm suy lý cũng như có còn sử dụng những hình thức tự nhiên nữa không? Xin thưa là chúng tôi không chủ trương rằng những ai bắt đầu có được nhận thức chung chung đầy yêu mến ấy, đừng bao giờ cố gắng suy niệm trở lại. Thật vậy, khi bắt đầu tình trạng mới này, họ chưa tạo được thói quen chiêm niệm theo cách này để có thể thực hiện nó theo ý muốn, cũng như họ vẫn chưa quá xa lìa việc suy gẫm kia. Do đó, đôi khi họ vẫn có thể nguyện gẫm suy lý theo một cách tự nhiên như trước đó, qua các hình thức và mầu nhiệm quen thuộc, đồng thời khám phá ra ở đấy đôi điều mới mẻ. Quả thế, dựa vào các dấu chỉ được nêu trên, chúng ta thấy rằng linh hồn chưa được đưa vào sự yên nghỉ và thông hiểu thần linh thì vẫn cần vận dụng việc suy lý cho tới khi đạt được thói quen chiêm niệm ở một mức độ hoàn hảo nào đó. Dấu hiệu của mức độ hoàn hảo là ở chỗ khi nào linh hồn định suy gẫm thì lập tức đạt tới sự thông hiểu và an bình ấy, đồng thời không sao còn có thể suy gẫm hay ước muốn suy gẫm nữa. Bao lâu chua đạt tới được tình trạng ấy, tức tình trạng của những người đã tiến bộ trong chiêm niệm, các linh hồn còn dùng cả hai lối, suy gẫm hoặc chiêm niệm, tùy từng lúc khác nhau.
2 - Thường thì linh hồn sẽ thấy mình sống trong tình trạng đầy yêu thương và an bình nói trên mà chẳng cần phải dùng đến các quan năng tương ứng với từng việc, chẳng cần phải chủ động làm gì mà chỉ việc lãnh nhận. Tuy nhiên, để tiến vào tình trạng ấy, thường linh hồn cũng thấy cần được sự giúp đỡ nhẹ nhàng và êm dịu của suy gẫm.
Nhưng một khi đã được đặt vào đó, thì như chúng tôi đã lưu ý, linh hồn sẽ không còn dùng gì đến các quan năng nữa. Nói chính xác hơn, vào lúc này, công cuộc nơi linh hồn đã xong, sự thông hiểu và niềm hoan lạc phát sinh nơi linh hồn mà linh hồn chẳng cần làm bất cứ điều gì ngoại trừ chăm chú yêu mến Thiên Chúa và giữ mình khỏi mong muốn cảm nhận hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì khác. Linh hồn chẳng cần phải làm gì ngoại trừ việc mở to đôi mắt thụ động lãnh nhận ánh sáng. Việc nhận lãnh ánh sáng được truyền vào linh hồn cách siêu nhiên được xem như là một sự thông hiểu thụ động. Vì thế khi xác nhận rằng các linh hồn này chẳng làm gì cả thì không có nghĩa là họ không còn khả năng am hiểu; đúng ra chỉ muốn nói rằng họ am hiểu những điều được trao ban mà chẳng phải nhọc công gì cả giống như điều vẫn thường xảy ra khi Thiên Chúa thông ban các cuộc khải thị hoặc linh ứng.
3 - Mặc dù ở đây lòng muốn được tự do lãnh nhận cái nhận thức chung chung và mờ mịt này về Thiên Chúa, nhưng nếu muốn nhận được thứ ánh sáng thần linh này cách đơn giản và dồi dào hơn, ta không nên xen vào đó những thứ ánh sáng dễ thấy khác qua các hình thể, hoặc các hình ảnh của nguyện gẫm suy lý bởi lẽ không một loại ánh sáng cụ thể nào trong các loại này có thể sánh ví với ánh sáng thanh quang và tinh tuyền ấy. Do đó, nếu cứ ao ước theo dõi và tìm hiểu những điều cụ thể, dù chúng mang tính tâm linh đi nữa, linh hồn sẽ gây trở ngại cho thứ ánh sáng chung chung, tinh tuyền và đơn giản ấy của tâm linh, như thể cho mây mù xen vào đó, như thể đem vật chắn đặt trước mắt, khiến không thấy được ánh sáng và cảnh vật đàng trước.
4 - Như thế rõ ràng một khi linh hồn đã thanh tẩy và loại bỏ hết mọi hình sắc và mọi hình ảnh có thể nhận biết được, nó sẽ được cư ngụ trong thứ ánh sáng tinh tuyền và đơn giản này, và được hoàn toàn biến đổi nên ánh sáng này. Thứ ánh sáng này không hề thiếu trong linh hồn nhưng chỉ vì linh hồn bị các hình sắc và các bức màn thụ tạo che phủ và cản ngăn, cho nên không tuôn trào ra được. Nếu linh hồn loại bỏ hết các chướng ngại và các màn che ấy, đồng thời biết sống trong sự trần trụi và nghèo khó tâm linh — như chúng tôi sẽ cắt nghĩa sau — thì với tình trạng đơn sơ tinh tuyền ấy, linh hồn sẽ tức khắc được biến đổi nên Đức Khôn Ngoan đơn giản và tinh tuyền, tức là chính Con Thiên Chúa. Bởi lẽ không thể nào linh hồn lại ở trong tình trạng trống không, vô chủ, cho nên một khi những điều tự nhiên bị loại khỏi linh hồn đang say mến, thì những gì thuộc về Thiên Chúa sẽ tuôn vào ngay, một cách vừa tự nhiên lẫn siêu nhiên.
5 - Khi không thể suy gẫm được, người sống theo tâm linh nên học biết chú tâm trìu mến ở lại trước nhan Chúa với tâm hồn thanh thản dù lúc này có vẻ như đang ở trong tình trạng biếng nhác. Chẳng bao lâu sự an bình thanh tịnh thần linh cùng nhận thức điều kỳ diệu siêu việt về Thiên Chúa và nhuốm đầy tình yêu thương của Ngài sẽ dần dần tràn ngập linh hồn họ. Họ không nên bám lấy những hình thức nguyện gẫm suy lý hoặc tưởng tượng nữa, bằng không linh hồn sẽ bị bất an, bị lôi ra khỏi sự mãn nguyện an bình đã có và bị rơi vào sự chán ngán và nhờm gớm. Nếu cảm thấy bối rối vì hình như mình chẳng làm gì cả, thì nên nhớ rằng giữ cho tâm hồn được bình an (tức là làm cho nó an tĩnh, không hoạt động và không mê thích một điều gì) đã là một thành quả đáng kể. Đây chính là điều Thiên Chúa dùng lời vua Đavít để yêu cầu chúng ta: "Cung tên bẻ gẫy, gươm giáo đập tan, còn khiên thuẫn thì quăng vào lửa. Dừng tay lại, hãy biết rằng Ta là Thiên Chúa" (Tv 46,10-11). Nghĩa là: Hãy giải thoát ngươi khỏi mọi sự, cả trong lẫn ngoài.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét