ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2
CHƯƠNG 21
SỰ TÒ MÒ KHÔNG CẦN THIẾT *
Chương này nhằm minh giải rằng, mặc dù đôi khi Thiên Chúa có đáp ứng, bày tỏ những điều người ta xin Ngài mạc khải, nhưng Ngài không thích thấy họ dùng cách này. Dù Thiên Chúa có đáp ứng thì thường Ngài vẫn phẫn nộ vì những lời yêu cầu ấy.
1 - Như chúng tôi đã nói, một số người sống theo tâm linh đôi khi đã theo tính tò mò để tìm biết một số việc qua con đường siêu nhiên và đôi khi Thiên Chúa cũng có đáp lại những yêu cầu của họ, nên họ xác tín rằng cách ấy là tốt và hẳn Thiên Chúa cũng vui thích lắm. Thật ra, dù Thiên Chúa có trả lời đi nữa thì đó cũng không phải là phương sách tốt, chẳng những Thiên Chúa không thích thú mà còn bực mình. Hơn nữa, Ngài còn phẫn nộ và bị xúc phạm nhiều về điều ấy.
Lý do là vì không một thụ tạo nào được phép vượt khỏi những giới hạn tự nhiên Thiên Chúa đã vạch ra cho nó vận hành. Ngài đã đặt ra cho con người những giới hạn tự nhiên và hợp lý để tự điều khiển lấy mình. Vì thế họ không được phép tìm cách vượt quá những giới hạn ấy. Cố sức kiểm chứng hay hiểu biết các sự việc thông qua con đường siêu nhiên là vượt qua những ranh giới tự nhiên và điều này là không được phép. Cho nên Thiên Chúa chẳng thích thú gì điều đó vì tất cả những điều gì không được phép đều xúc phạm đến Ngài. Vua Akab biết rõ điều ấy cho nên khi Chúa phán với ông qua lời ngôn sứ Isaia, bảo ông hãy xin một dấu lạ, ông đã trả lời: "Tôi sẽ chẳng xin một điều như thế và tôi sẽ không thử thách Thiên Chúa" (Is 7,12). Bởi lẽ, muốn thông giao với Ngài qua những đường nẻo khác thường, hay siêu nhiên, tức là thử thách Thiên Chúa.
2 - Hẳn các bạn sẽ nói: Nếu thực sự Thiên Chúa không vui với những câu hỏi ấy thì tại sao đôi khi Ngài vẫn trả lời? Tôi xin thưa đôi khi chính là ma quỷ trả lời. Còn nếu đó là Thiên Chúa, chính là vì Ngài chiều theo sự yếu đuối của linh hồn muốn đi qua con đường ấy, để nó khỏi nản mà lùi bước, hoặc để nó khỏi nghĩ rằng Thiên Chúa bất bình với nó rồi vì thế mà rơi vào cám dỗ, cũng có thể vì nhiều lý do khác tùy theo sự mỏng dòn của linh hồn ấy mà Thiên Chúa thấy nên trả lời nó qua nẻo đường ấy. Ngài cũng hành động như thế đối với nhiều linh hồn yếu đuối và nhu nhược khi ban cho họ sự vui thích và dịu dàng đầy cảm giác lúc họ giao tiếp với Ngài, như chúng tôi đã nói trên. Đó chẳng phải vì Thiên Chúa thích người ta giao tiếp với Ngài qua lối ấy, mà chính vì như chúng tôi đã nói, Ngài thường ban ơn cho mỗi người theo theo cách thế hay tầm mức của họ. Có thể nói Thiên Chúa như một dòng suối, ai mang theo bình nào thì múc theo sức chứa của bình ấy. Đôi khi Ngài để họ lấy nước qua các ống dẫn khác thường nhưng không phải vì thế mà người ta được phép tìm lấy nước nơi các ống dẫn ấy. Chỉ riêng Thiên Chúa mới có thể ban điều đó khi nào, cách nào và cho kẻ nào Ngài muốn hoặc vì một lý do nào đó Ngài thấy là tốt, mà loài người không được phép đòi hỏi. Như thế, như chúng tôi đã nói, đôi khi Thiên Chúa chiều theo sự thèm muốn và khẩn khoản của một số linh hồn vì họ quá ngay thật đơn sơ, khiến Ngài đã không nỡ từ chối kẻo họ buồn lòng, chứ chẳng phải vì Ngài thích thú gì chuyện đó.
3 - Xin nêu một minh họa khác để có thể hiểu rõ hơn. Một ông bố trong gia đình dọn lên bàn nhiều thức ăn khác nhau, một số bổ hơn số khác. Có một em bé muốn dùng món ở trong một đĩa nọ mặc dù món này chẳng phải là ngon hơn nhưng đã chạm mắt nó đầu tiên và nó xin món này bởi nó khoái ăn món ấy hơn những món khác. Ông bố thấy rằng nếu cho thằng bé món tốt hơn nó sẽ không thích, nó chỉ nhận món nó xin mà thôi và nó chỉ khoái mỗi món đó; e rằng thằng bé chẳng chịu ăn và đâm ra buồn phiền, ông đành miễn cưỡng cho nó món nó xin. Thiên Chúa cũng đã hành động như thế đối với con cái Israel khi họ xin Ngài ban cho họ một vị vua. Ngài đã miễn cưỡng ban cho họ, dầu điều ấy không tốt cho họ. Vì vậy Ngài đã phán với Samuel: "Ngươi cứ nghe theo tiếng của dân trong mọi điều chúng nói với ngươi, vì không phải chúng gạt bỏ ngươi, mà là chúng gạt bỏ Ta, không chịu để Ta làm vua của chúng" (1S 8,5-7). Thiên Chúa cũng xử sự như thế đối với một số linh hồn. Ngài ban cho họ điều chẳng phải là tốt nhất cho họ, chỉ vì họ không muốn hoặc không biết đi qua một lối khác. Nếu nhiều lúc họ nhận được những an ủi và những sự dịu dàng êm ái về tâm linh hay giác quan, chính là vì Thiên Chúa thấy họ không thể ăn được thứ thức ăn mạnh mẽ cứng cáp hơn, tức là những thử thách nơi thập giá của Con Ngài. Đó mới là thức ăn mà Thiên Chúa muốn họ quý mến hơn bất cứ thứ gì khác.
4 -Tôi cho rằng việc muốn biết chuyện này chuyện nọ qua con đường siêu nhiên còn tệ hại hơn nhiều so với việc muốn có những thích thú tâm linh nơi giác quan. Bởi lẽ tôi chẳng hề thấy linh hồn nào có tham vọng những chuyện ấy mà tránh được tội, ít ra là tội nhẹ, mặc dù linh hồn đó có những chủ đích tốt và đã đạt mức độ hoàn thiện cao. Cả những người bảo người khác hoặc chuẩn thuận cho người khác làm những chuyện ấy cũng thế. Bởi không có gì đòi ta phải làm như thế, bởi lẽ lý trí tự nhiên, lề luật và giáo lý Tin Mừng đã quá đủ để hướng dẫn chúng ta. Không một nỗi khó khăn hay một nhu cầu nào mà không thể được giải quyết và chữa trị bằng các phương thế thông dụng này, vừa đẹp lòng Thiên Chúa vừa lợi ích cho các linh hồn.
Ta cần bám lấy lý trí và giáo lý Tin Mừng đến độ nếu giờ đây, vô tình hay hữu ý, ta nhận được một số mạc khải siêu nhiên, ta sẽ chỉ tiếp nhận những gì hoàn toàn phù hợp với lý trí và luật Tin Mừng mà thôi. Ta tiếp nhận như thế chẳng phải vì đó là chuyện được mạc khải mà chỉ vì nó hợp lý trí và đồng thời ta sẽ bỏ qua một bên tất cả những gì chỉ là thuần túy mạc khải. Cần nhớ rằng một khi có chuyện mạc khải thì việc cứu xét về tính hợp lý này còn cần phải kỹ hơn nhiều so với trường hợp không có chuyện mạc khải. Bởi lẽ, để lường gạt ta, ma quỷ thường nói nhiều điều thuộc vị lai có vẻ hết sức chân thật, lại còn phù hợp với lý trí nữa.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét