ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 2
CHƯƠNG 22
TẠI SAO KHÔNG ĐƯỢC PHÉP? * (tiếp theo)
16 - Vậy để kết luận phần này, tôi xin nói và đúc kết từ những gì đã được nói như sau: Tất cả những gì linh hồn lãnh nhận được bằng bất cứ cách nào qua con đường siêu nhiên cần phải thông báo ngay cho cha linh hướng của mình cách rõ ràng, chân thành, toàn vẹn và đơn sơ. Có lẽ linh hồn thấy việc tường trình này không cần thiết, phí thời giờ và nếu muốn an toàn thì, như chúng tôi đã nói, linh hồn chỉ cần khước từ, đừng bận tâm hay mong muốn những chuyện ấy. Điều ấy có vẻ càng đúng hơn nữa khi đó là những thị kiến, mạc khải hay những thông tri siêu nhiên khác, vì chúng đã rất rõ hoặc nếu không rõ thì cũng ít quan trọng. Tôi xin nói rằng, ngay cả trong trường hợp ấy, và mặc dù linh hồn chẳng thấy cần thiết gì, vẫn luôn luôn cần phải trình bày toàn bộ sự việc cho cha linh hướng. Điều này có ba lý do:
Thứ nhất, như chúng tôi đã nói, nhiều khi Thiên Chúa ban ơn trong linh hồn mà những hậu quả cũng như sức mạnh, ánh sáng và sự đảm bảo về chúng không được xác định rõ. Thiên Chúa đợi cho tới khi - như chúng tôi đã nói - linh hồn này đem ra bàn bạc với người đã được Ngài chỉ định làm vị thẩm phán tâm linh cho nó, là người có quyền tháo, buộc, chấp thuận và phi bác đối với nó. Đó là điều chúng tôi đã chứng minh qua những trích dẫn trên đây cũng như qua các cảm nghiệm thường ngày. Nhìn kỹ sẽ thấy điều vẫn diễn ra nơi các linh hồn khiêm nhường là sau khi đã bàn bạc những chuyện ấy với người có thẩm quyền, các linh hồn ấy liền cảm nghiệm được sự thỏa mãn, sức mạnh, ánh sáng và sự vững tâm hoàn toàn mới mẻ. Đến nỗi đối với một số người, dường như mãi đến lúc đã trao đổi xong với vị linh hướng, chuyện ấy mới bén rễ và thuộc về họ, như thể là bấy giờ chuyện ấy lại được ban cho họ một lần nữa.
17 - Lý do thứ hai là, theo lẽ thường, linh hồn thấy cần có được lời khuyên về những ơn siêu nhiên này, cần được giúp đỡ để ngang qua những ơn này lần bước tìm đến sự trơ trụi và nghèo khó tâm linh tức là đêm tăm tối. Thiếu sự hướng dẫn đó, có thể linh hồn sẽ không sẵn lòng đón nhận những ơn ấy, sẽ không hiểu được mình và vô tình trở nên chai sạn trên đường tâm linh rồi sẽ chiều theo nẻo đường giác quan mà qua đó phần nào các chuyện cụ thể ấy đã diễn ra.
18 - Lý do thứ ba là, về phía linh hồn, đức khiêm nhường, đức tuân phục và sự khổ hạnh đòi hỏi nó phải tường trình cho linh hướng dù vị này chẳng quan tâm và quý chuộng gì những chuyện siêu nhiên ấy. Quả thật, một số linh hồn rất ngại nói ra chuyện ấy, chính họ nghĩ rằng chúng chẳng đáng gì cả, nên cũng sợ khó được người nghe đón nhận câu chuyện. Sự sợ hãi ấy là do thiếu đức khiêm nhường. Vì vậy, các linh hồn này cần phải bắt ép mình nói chuyện ấy ra. Còn một số khác lại thấy quá xấu hổ khi phải nói lên các chuyện ấy vì tưởng chừng đây là những chuyện thuộc về các thánh nhân; rồi lại còn thêm những khó khăn khác nữa. Thành ra họ đành im lặng, vì tự thâm sâu họ chẳng quý chuộng gì những chuyện ấy. Tuy nhiên chính vì thế mà họ cần phải ép mình và phải thổ lộ cho linh hướng. Họ cần khiêm nhường, đơn sơ, dịu dàng và sẵn sàng nói ra những chuyện ấy, cho đến khi có thể bộc lộ cách thật dễ dàng.
19 - Xin lưu ý, chúng tôi đã cứng rắn đòi phải gạt bỏ những chuyện này và các vị linh hướng không được gợi cho các linh hồn kể lể dài dòng về chuyện này, thế nhưng các vị linh hướng không được tỏ ra chán ngán, ngăn cản họ về những chuyện ấy hoặc khinh bỉ họ đến nỗi khiến họ co rúm lại và chẳng dám bày tỏ nữa và như vậy sẽ đóng mất cánh cửa, khiến họ gặp phải nhiều điều khó khăn. Bởi lẽ, như chúng tôi nói, những ơn ấy cũng là một phương thế. Vì nó là một phương thế, một con đường Thiên Chúa dùng để hướng dẫn các linh hồn, thì ta không nên chê khinh, cũng không nên ngạc nhiên hoặc lấy làm chướng về chuyện này. Tốt hơn là nên hành sự một cách rất dịu dàng và trân trọng, nên khích lệ và giúp họ mạnh dạn bộc lộ ra, và nếu cần, hãy truyền cho họ phải nói. Do cái khó khăn nhiều linh hồn gặp phải, đôi khi phải sử dụng hết mọi phương cách.
Tiếp đến, cần dẫn dắt họ theo con đường đức tin bằng cách tế nhị dạy họ biết ngoảnh mặt khỏi tất cả những chuyện siêu nhiên ấy, biết làm cho dục vọng và tâm linh họ thành trơ trụi, không còn dính bén gì tới những chuyện ấy thì họ mới có thể tiến bộ được. cũng phải giúp họ hiểu rằng một công việc hay một hành vi của lòng muốn được thực hiện trong đức ái thì làm đẹp lòng Thiên Chúa hơn tất cả thị kiến, mạc khải và truyền đạt họ có thể có được tự trời cao, vì những thứ ơn này chỉ là vô thưởng vô phạt. Nhiều linh hồn chẳng hề có được những thứ ấy thế mà lại tiến xa hơn vượt hẳn những linh hồn khác từng được nhiều thị kiến và mạc khải.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét