ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 10
THIỆT HẠI DO NHẬN THỨC TƯỞNG TƯỢNG *
Chương này bàn về loại thiệt hại thứ ba ma quỷ có thể gây ra cho linh hồn qua những nhận thức tưởng tượng của dạ nhớ.
1 - Từ những gì đã nói ở trên, ta suy ra và hiểu được thiệt hại nặng nề ma quỷ có thể gây cho linh hồn qua lối những nhận thức siêu nhiên này. Nó bày ra trong dạ nhớ và óc sáng tạo vẽ vời nhiều hình sắc và nhận thức hoàn toàn sai lạc nhưng lại có vẻ chân thực tốt lành, rồi bằng gợi ý, đem in sâu vào tâm trí và giác quan một cách kiến hiệu và chắc chắn đến nỗi linh hồn thấy rằng quả đúng thế chứ không thể nào khác. Ma quỷ có thể tự biến hình thành thiên thần ánh sáng (x. 2Cr 11,14) nên dường như linh hồn nhìn đâu cũng chỉ thấy ánh sáng. Còn hơn thế nữa. Cả nơi những nhận thức chân thực đến từ Thiên Chúa, ma quỷ có thể cám dỗ linh hồn bằng nhiều cách, đặc biệt nó thúc giục linh hồn chạy theo những mê thích và quyến luyến vô trật tự hoặc nơi tâm linh, hoặc nơi giác quan. Nếu linh hồn thích thú với những nhận thức ấy, thì không còn gì dễ cho ma quỷ hơn là tăng nhanh các mê thích và quyến luyến khiến linh hồn rơi vào thói háu ăn về mặt tâm linh và nhiều thiệt hại khác nữa.
2 - Để thành công hơn, ma quỷ thường kích thích cho giác quan hưởng nếm hương vị, sự dịu ngọt và hoan lạc đối với chính những chuyện thuộc về Thiên Chúa, để một khi đã say mê ngây ngất thứ hương vị ấy, linh hồn bị nó làm cho mù tối và cứ dán mắt vào hương vị ấy hơn là vào tình yêu, hoặc ít ra cũng không còn gắn bó tha thiết như tình yêu đòi hỏi. Và khi linh hồn đã coi trọng các nhận thức ấy hơn sự trơ trụi và trống rỗng nơi lòng tin, cậy và yêu mến Thiên Chúa, ma quỷ dần dần lường gạt và làm cho linh hồn tin vào những chuyện sai lạc của chúng cách dễ dàng.
Đối với linh hồn đã mù tối, thì sai lạc dường như chẳng còn là sai lạc và điều ác không còn là điều ác, vv... bởi tăm tối có vẻ là ánh sáng, còn ánh sáng lại thành tăm tối (x. Is 5,20). Từ đó, linh hồn rơi vào cả ngàn chuyện đáng tiếc cả trong lãnh vực tự nhiên lẫn luân lý và tâm linh. Rồi rượu trở thành giấm. Linh hồn mắc phải tất cả những chuyện ấy bởi vì ngay từ đầu đã không chịu từ khước cái thú vị về những điều siêu nhiên kia. Thoạt đầu chẳng có gì đáng kể và điều xấu không tồi tệ đến thế, nên linh hồn chẳng dè chừng và điều xấu ấy cứ lớn dần như hạt cải, hóa thành cây lớn (Mt 13,31-¬32). Như ngạn ngữ có câu: “Sai một ly đi một dặm”.
3 - Để tránh điều thiệt hại lớn lao ấy do ma quỷ gây ra, linh hồn triệt để không được khao khát nếm hưởng những chuyện như thế, bởi chắc chắn linh hồn sẽ hóa mù tối trong cái hương vị ấy và sẽ vấp ngã. Cho dầu ma quỷ không can thiệp, thì tự bản chất của chúng, cái hương vị, khoan khoái và ngọt ngào ấy cũng đủ khiến linh hồn mù tối. Như thế chúng ta hiểu được lời vua Đavít: "Ước gì bóng tối bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!" (x. Tv 138,11).
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét