ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 2
GIẢI TRỪ NHẬN THỨC TỰ NHIÊN CỦA DẠ NHỚ * (tiếp theo)
13 - Có lẽ bạn sẽ bảo rằng linh hồn không thể nào làm rỗng và tước bỏ khỏi dạ nhớ hết mọi hình sắc và mọi tưởng tượng vẽ vời triệt để đến mức có thể đạt tới tình trạng siêu vời như thế. Bạn cho rằng có hai khó khăn vượt quá sức lực và tài khéo nhân loại, một là không thể dùng tài khéo tự nhiên của mình để loại bỏ yếu tố tự nhiên, hai là không thể nào tiếp xúc và nên một với yếu tố siêu nhiên, điều này càng khó hơn gấp bội, và thực sự mà nói, chỉ với tài khéo tự nhiên thì điều này là điều bất khả.
Tôi xin thưa rằng quả thật phải chính Thiên Chúa đích thân đặt linh hồn vào tình trạng siêu nhiên này mới được. Tuy nhiên, chính linh hồn cũng phải hết sức tự chuẩn bị theo khả năng mình — điều này một cách tự nhiên linh hồn có thể làm được, nhất là với sự giúp đỡ Thiên Chúa ban cho. Linh hồn càng tự mình tiến vào chỗ chối bỏ và làm rỗng khỏi các hình sắc, Thiên Chúa càng dần dần đưa nó vào chỗ có được ơn nên một. Thiên Chúa thực hiện điều đó nơi linh hồn cách thụ động như — nhờ ơn Chúa giúp — chúng tôi sẽ trình bày nơi đêm thuận tình của linh hồn. Như thế, khi nào Chúa muốn, và tùy theo cách thức chuẩn bị sẵn của linh hồn, Chúa sẽ hoàn tất việc ban cho linh hồn nếp quen của ơn nên một trọn hảo với Chúa.
14 - Ở đây đang bàn về đêm và cũng là cuộc thanh tẩy chủ ý, mà chỉ với đêm này mà thôi, thì ơn nên một với Thiên Chúa chưa được hoàn tất. Do đó, chúng tôi sẽ không đề cập tới những hậu quả thần linh mà ơn nên một khi đạt tới hoàn hảo sẽ phát sinh nơi linh hồn cả nơi trí hiểu, dạ nhớ cũng như lòng muốn, tuy nhiên chúng tôi sẽ đề cập tới những hậu quả ấy khi bàn về đêm thuận tình, vì phải qua đêm này sự nên một giữa linh hồn và Thiên Chúa mới được thực hiện.
Ở đây, tôi chỉ xin nói làm cách nào dạ nhớ có thể chủ động theo và tự mình biết tiến vào đêm tối và cuộc thanh tẩy này. Nói tóm, người sống theo tâm linh thường phải cẩn trọng: không được tích lũy những gì mình nghe, thấy, ngửi, nếm hay sờ mó, nghĩa là không được tàng trữ hay khắc ghi vào dạ nhớ nhưng cần phải buông bỏ và quên lãng ngay. Nếu cần, hãy vận dụng hết năng lực để quên như người khác vận dụng để nhớ. Phải làm sao để trong dạ nhớ mình không còn lại bất cứ nhận thức hay hình ảnh nào về những gì mình đã biết, như thể chúng không hề hiện hữu trên trần gian. Có nghĩa là phải giữ cho dạ nhớ được tự do, không bị vướng vào một xét định nào từ trên cao cũng như dưới thấp, chẳng khác nào mình không hề có dạ nhớ vậy. Hãy tự nguyện để mặc cho dạ nhớ của mình mất hút vào quên lãng như thể nó là một điều gây phiền toái vậy; bởi lẽ, nếu người ta muốn sử dụng một yếu tố tự nhiên nào vào lãnh vực siêu nhiên thì đều sẽ gây trở ngại chứ chẳng giúp ích gì cả.
15 - Có thể lắm người muốn nhắc lại những thắc mắc và vấn nạn đã từng nêu lên liên quan đến trí hiểu, chẳng hạn: như thế linh hồn sẽ thành lười lĩnh, chỉ tổ mất thời gian, mất hết những sự thiện tâm linh có thể nhận được qua ký ức. Xin thưa rằng trên đây chúng tôi cũng đã trả lời cho tất cả chuyện này rồi và sau này cũng sẽ nói thêm ở đêm thuận tình vì thế không lý do gì chúng tôi nán lại để bàn đến chuyện này.
Chỉ có một điểm cần lưu ý ở đây. Dù trước mắt không cảm thấy được lợi lộc do sự đình chỉ các hình sắc và nhận thức mang lại, người sống theo tâm linh không được vì đó mà nản lòng bởi chắc chắn Thiên Chúa sẽ đến giúp đỡ vào thời điểm của Ngài. Để đạt được một ơn lành lớn lao nhường ấy cần phải biết kiên tâm và chịu khổ với lòng kiên nhẫn đợi chờ và hy vọng.
16 - Mặc dầu quả thực khó gặp thấy một linh hồn được Thiên Chúa thúc đẩy mọi lúc và trong mọi sự, tức là được nên một với Thiên Chúa liên tục đến nỗi không cần nhờ vào một hình sắc nào, các quan năng của nó vẫn luôn được Thiên Chúa lay động. Tuy nhiên vẫn có những linh hồn được Thiên Chúa thường xuyên thúc đẩy hoạt động của họ chứ không phải chính họ tự hoạt động. Nơi họ lời thánh Phaolô thật đúng: "Các con cái Thiên Chúa" 一 những kẻ đã được biến đổi và nên một trong Ngài — thì "được thúc đẩy bởi Thần Khí Thiên Chúa" tức là được thúc đẩy tới những công việc thần linh nơi các quan năng của họ (x. Rm 8,14). Sự kiện các hoạt động ấy mang tính thần linh chẳng có gì lạ, bởi ơn nên một của linh hồn vốn đã mang tính thần linh.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét