Thứ Ba, 4 tháng 3, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 3: Thiệt hại thứ nhất khi không chịu lột bỏ (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 3
THIỆT HẠI THỨ NHẤT
KHI KHÔNG CHỊU LỘT BỎ * (tiếp theo)

4 - Nếu bạn bảo là người ta rất có thể thắng vượt được mọi chuyện ấy khi chúng xảy đến thì tôi xin thưa rằng nếu là chuyện những nhận thức nơi dạ nhớ thì không làm sao có thể được. Bởi lẽ có cả ngàn điều bất toàn lẻn vào theo chúng; một số quá tinh vi và tế nhị, chúng chỉ đeo bám vào linh hồn chút đỉnh nên linh hồn chẳng hề nhận biết, tựa như kẻ chạm vào nhựa thông bị nó dính theo lúc nào không hay. Tốt nhất là hãy dứt khoát một lần, hãy vượt thắng tất cả bằng cách khiến cho dạ nhớ tự quên mình đối với mọi sự.

Hẳn bạn sẽ bảo rằng như thế linh hồn cũng bị mất đi nhiều tư tưởng và nhận thức tốt lành về Thiên Chúa, rất ích lợi cho linh hồn và kéo theo nhiều hồng ân Thiên Chúa. Tôi xin thưa rằng ở đây sự tinh tuyền của linh hồn còn giúp ích cho linh hồn hơn nhiều. Mà sự tinh tuyền này lại cốt ở chỗ linh hồn không có một chút quyến luyến nào nơi thụ tạo, nơi những thứ mau qua, và cũng không bận tâm gì tới chúng. Theo ý tôi, nếu linh hồn còn bận tâm chút nào thì không tránh khỏi bị hoen ố do sự bất toàn sẵn có nơi những hoạt động của các quan năng.

Vì lẽ đó, tốt hơn nên tập đặt quan năng vào chỗ thinh lặng và tập cho chúng quen tĩnh lặng để Thiên Chúa có thể lên tiếng. Bởi lẽ, như đã nói, để đạt tới tình trạng này, các hoạt động tự nhiên phải mất hút khỏi tầm nhìn. Điều này sẽ được thực hiện khi nào, theo như lời vị ngôn sứ từng nói, linh hồn cùng các quan năng của mình "đi vào nơi cô tịch và Thiên Chúa ngỏ lời với cõi lòng nó" (x. Hs 2,16).

5 - Có lẽ bạn lại bảo rằng linh hồn sẽ mất hết mọi điều lành vì nếu dạ nhớ không phản tỉnh và không trăn trở về Thiên Chúa, nhiều sự lo ra chia trí sẽ lẻn vào. Tôi xin thưa rằng nếu dạ nhớ đã lùi vào cô tịch, xa lìa mọi vật cả trên trời lẫn dưới đất thì không còn cửa ngõ nào để các điều ác, những chia trí, dại dột và xấu xa có thể lẻn vào linh hồn. Chúng chỉ vào được khi nào dạ nhớ sơ hở. Chuyện này rất có thể xảy ra nếu như sau khi đã đóng cửa đối với những điều trên cao mình lại mở nó ra cho những điều dưới thấp. Còn ở đây, chúng ta đã đóng cửa với cả mọi thứ mà qua đó những chuyện xấu xa nói trên có thể lẻn vào. Ta đóng cửa bằng cách làm cho dạ nhớ yên tĩnh và câm nín, chỉ có thính giác tâm linh lắng nghe tiếng Chúa trong thinh lặng và thốt lên như Samuel: "Lạy Chúa xin hãy phán, này tôi tớ Chúa đang lắng nghe" (1Sm 3,10). Trong sách Diễm Ca, Đức Tình Quân đòi tình nương của Ngài cũng phải như thế: "Em là thửa vườn còn khóa, ngọn suối còn niêm" (Dc 4,12) nghĩa là đóng kín niêm phong đối với tất cả những gì có thể vào trong đó.

6 - Vậy thì cứ ở trong tình trạng đóng kín niêm phong kỹ lưỡng, đừng lo lắng bận tâm. Xưa Chúa đã xuất hiện giữa các môn đệ của Ngài với thân xác, đang khi các cửa đều đóng kín, và ban bình an cho họ mà họ chẳng biết điều ấy có thể xảy ra cách nào (x. Ga 20,19-20). Nay Ngài cũng sẽ vào trong linh hồn một cách tâm linh mà linh hồn chẳng hề biết sự việc xảy ra cách nào và cũng không cộng tác được chút gì vào đó. Linh hồn chỉ biết rằng mọi cánh cửa của các quan năng là dạ nhớ, trí hiểu và lòng muốn đều đóng chặt. Những quan năng ấy sẽ được đầy ắp "bình an", bình an "tuôn xuống trên họ như dòng sông Cả" (Is 66,12). Trong đó linh hồn sẽ thấy mình được giải thoát khỏi mọi sợ hãi, ngờ vực, rối loạn và tối tăm đã từng khiến nó sợ rằng mình đang hoặc đã lạc lối (x. Is 48,18). Linh hồn chỉ còn phải cầu nguyện chuyên chăm và cậy trông trong sự trơ trụi và trống rỗng, vì phúc lành của nó chẳng bao lâu sẽ tới.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: