ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 20
CỦA CẢI TRẦN TỤC (2)* (tiếp theo)
3 - Như vậy khi không tìm vui thỏa bằng chiếm hữu của cải thì lại được vui thỏa như kẻ làm chủ tất cả; còn khi vui thỏa với thái độ chiếm hữu của cải đời này, người ta đánh mất cái thú vị về mọi thứ nói chung. Một bên do chẳng có gì cả nơi lòng mình nên lại có được tất cả cách rất thong dong, hoàn toàn tự do như lời thánh Phaolô đã nói (x. 2Cr 6,10); còn bên kia vì dính bén lòng muốn vào chúng nên chẳng có mà cũng chẳng đạt được gì. Của cải chiếm đoạt tâm hồn họ và giam hãm họ trong khổ hình như nô lệ. Do đó, người ta càng muốn vui thỏa nơi các thụ tạo ngần nào càng khiến trái tim bị trói buộc và tù hãm phải thêm âu lo và dằn vặt ngần ấy.
Người thanh thoát thì lúc cầu nguyện hay những lúc khác đều chẳng phải áy náy lo âu, không bị mất thời giờ, dễ hồi tâm và thu tích dư dật ơn thiêng. Còn người dính bén thì chỉ mất giờ loay hoay với xiềng xích đang trói buộc và cầm tù họ. Dù cố gắng mấy họ cũng không thể thoát khỏi xiềng xích ấy chốc lát.
Như vậy, thoạt khi vừa thấy mình nghiêng chiều về sự vui thỏa với các thụ tạo, người sống theo tâm linh phải biết kiềm chế ngay bằng cách nhớ lại nguyên tắc chúng ta đang theo ở đây. Nguyên tắc ấy là, chẳng nên vui thỏa về điều gì khác hơn là phụng sự Thiên Chúa và mưu tìm vinh quang danh dự cho Thiên Chúa trong tất cả mọi sự; quy hướng mọi sự vào mục đích duy nhất ấy, luôn xa lánh sự hão huyền và không bao giờ tìm kiếm sự vui thỏa và an ủi nơi cái hão huyền.
4 - Rút vui thỏa khỏi loài thụ tạo còn có một lợi ích khác rất lớn lao và quan trọng là để trái tim được tự do dành cho Thiên Chúa. Đây là bước chuẩn bị đầu tiên để sẵn sàng lãnh nhận mọi hồng ân Thiên Chúa muốn thực hiện cho linh hồn, bằng không, Thiên Chúa sẽ chẳng thực hiện. Các hồng ân ấy lớn lao đến nỗi, ngay cả về mặt trần tục, nếu vì yêu Chúa và vì sự hoàn thiện Tin Mừng mà từ bỏ một sự vui thỏa thì Chúa sẽ bù lại gấp trăm ngay ở đời này, như Ngài đã hứa trong Tin Mừng (Mt 19,29; Mc 10,30).
Mà dầu không có được những lời lãi ấy, thì tận thâm sâu lòng mình, người sống theo tâm linh vẫn phải dập tắt những nỗi vui thỏa nơi loài thụ tạo ấy vì chúng khiến Thiên Chúa buồn lòng. Tin Mừng cho thấy chỉ nguyên việc gã giàu có nọ hí hửng vui thỏa vì tích lũy được của cải cho nhiều năm cũng đủ khiến Thiên Chúa thịnh nộ, đòi hắn phải tính sổ linh hồn ngay trong đêm ấy (x. Lc 12,20). Như thế, phải tin rằng mỗi lần chúng ta vui thỏa hão huyền, Thiên Chúa đều nhìn thấy và tuyên cáo một hình phạt và một sự cay đắng nào đó mà chúng ta đáng phải chịu. Hình phạt phát sinh từ sự vui thỏa hão huyền ấy cay đắng gấp trăm lần cái thích thú mà sự vui thỏa ấy mang lại. Trong sách Khải Huyền thánh Gioan nói về thành Babylon: "Nó đã phô trương vinh quang và sống xa hoa bao nhiêu, thì hãy giáng khổ hình và tang tóc cho nó bấy nhiêu" (Kh 18,7). Bản văn không bảo hình phạt sẽ nặng nề hơn niềm vui, nhưng đương nhiên là thế, bởi lẽ những thú vui ngắn ngủi ở đời này vẫn mang lại cực hình vĩnh cửu. Bản văn ấy còn giúp ta hiểu rằng không điều gì mà không có một hình phạt riêng của nó. Đấng sẽ "trừng phạt một lời nói bông lơn" (x. Mt 12,36) hẳn nhiên sẽ không tha thứ cho một sự vui thỏa hão huyền.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét