ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 19
CỦA CẢI TRẦN TỤC * (tiếp theo)
5 - Mức độ thứ hai của tệ hại gây mất mát đến từ mức độ thứ nhất và được biểu thị bằng phần tiếp theo của câu trích dẫn trên kia: "Nó mập, béo và phát phì ra" (Đnl 32,15). Nghĩa là sự ham muốn các của cải trần tục sẽ mặc sức lớn mạnh. Lòng muốn chẳng còn dè giữ cũng chẳng còn phải vất vả lo tìm vui thỏa hay hưởng thụ các của cải thụ tạo. Nó tự buông thả mình cho vui thỏa. Linh hồn thành ra béo mập và phát phì với những vui thỏa và mê thích ấy đưa đến và nỗi thèm khát các loài thụ tạo sẽ càng khiến lòng muốn phình ra như túi tham không đáy.
Điều ấy kéo theo nhiều tệ hại nghiêm trọng. Linh hồn xa lìa Thiên Chúa và những việc tập luyện thánh thiện, chẳng còn hứng thú gì với những chuyện ấy vì đang mải nếm hưởng những chuyện khác và đang buông mình cho đủ thứ chuyện bất toàn, phù phiếm và những sự vui thỏa, thích thú hão huyền.
6 - Khi mức độ hai đạt cực điểm, người ta sẽ bỏ hết những việc thao luyện tâm linh họ đã từng miệt mài thực tập, để rồi hướng hết tâm trí và sự ham hố vào của cải phàm tục.
Những người rơi vào mức độ này óc phán đoán và trí hiểu bị mù tối không nhận biết được sự thật và đức công bình như những người còn ở mức độ thứ nhất. Họ cực kỳ yếu nhược, nguội lạnh và thờ ơ đối với việc nhận biết và thực hành sự thật và đức công bình. Đúng như lời ngôn sứ Isaia: "Mọi người đều khoái quà cáp và lao mình theo các thứ tiền thưởng. Họ chẳng phân xử công bình cho kẻ mồ côi và cảnh ngộ của các quả phụ không khiến họ chạnh lòng chăm sóc" (x. Is 1,23). Về điều này, họ không thể nào không bị buộc tội, nhất là khi họ là những người có trách vụ. Những người ở mức độ hai này không thể coi là không có ác ý như trường hợp những người ở mức độ thứ nhất. Như thế, họ ngày càng lìa xa sự công chính và các nhân đức, bởi lẽ lòng muốn họ ngày càng nghiêng chiều theo các loài thụ tạo.
Như vậy, đặc điểm của những người ở mức độ này là rất nguội lạnh với các việc tâm linh và làm các việc tâm linh rất chiếu lệ; họ làm vì bị áp lực, vì thói quen, chứ không vì lòng yêu mến.
7 - Mức độ thứ ba của tệ hại gây mất mát do dính bén của cải trần tục đem lại là sự hoàn toàn từ bỏ Thiên Chúa. Người ta không lo chu toàn lề luật Chúa, chỉ lo đến công việc và của cải trần tục để rồi vì ham hố mà phải rơi vào tội trọng. Cấp thứ ba này được nêu ra ở câu tiếp theo trong trích dẫn: "Nó đã lìa bỏ Thiên Chúa, Đấng tạo thành nó" (Đnl 32,15).
Mức độ này bao gồm tất cả những kẻ để cho các quan năng linh hồn lún sâu vào các sự vật, của cải và công việc trần thế đến nỗi chẳng còn làm gì để chu toàn những điều luật Thiên Chúa đòi buộc. Họ lơ là nặng nề trong những chuyện liên can đến phần rỗi của họ nhưng lại rất linh lợi tinh tế trong những chuyện thế trần. Họ là những người mà trong Tin Mừng, Chúa gọi là "con cái thế gian" và bảo rằng họ "khôn ngoan", tinh quái trong các công việc của họ "hơn là con cái sự sáng" trong sự việc của mình (x. Lc 16, 8 ). Với họ thì những gì thuộc về Thiên Chúa chẳng là gì cả nhưng những chuyện trần thế lại là tất cả. Họ đúng là kẻ ham hố. Sự mê thích và vui thỏa của họ lan khắp các thụ tạo đến nỗi không thể nào cảm thấy no thỏa. Thế nhưng vì chỉ Thiên Chúa mới là nguồn mạch duy nhất có thể làm cho họ no thỏa, nên họ càng xa lìa Thiên Chúa thì cơn đói khát càng gia tăng mãnh liệt. Chính Thiên Chúa đã nói về họ qua lời ngôn sứ Giêrêmia: "Chúng đã lìa bỏ Ta, nguồn suối hằng sống để đào lấy cho mình những bồn chứa rò rỉ không thể chứa nước" (Gr 2,13). Những kẻ ham hố ấy chẳng tìm được thứ gì nơi các thụ tạo có thể làm dịu cơn khát, trái lại còn bị khát thêm. Vì ham mê của cải trần tục họ sa vào hàng ngàn thứ tội lỗi và tác hại của chúng thật vô kể. Vua Đavit nói về họ rằng: "Xác đầy mỡ tiết ra toàn gian ác, và tâm địa chan chứa những mưu mô" (Tv 72,7).
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét