Thứ Hai, 24 tháng 3, 2025

Đường Lên Núi Cát Minh - Quyển 3 - Chương 18: Những điều tốt trần tục (tiếp theo)

 


ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3

CHƯƠNG 18
NHỮNG ĐIỀU TỐT TRẦN TỤC * (tiếp theo)

4 - Về con cái cũng vậy, không nên vui thỏa chỉ vì đông con, vì chúng giàu có, lắm tài năng, duyên dáng tự nhiên hay nhiều may mắn mà chỉ nên vui thỏa vì đám con ấy biết phụng sự Thiên Chúa. Sự đẹp trai, giàu có, dòng dõi thế phiệt nào có giúp gì cho Absalom, con vua Đavít, một khi y không biết phụng sự Thiên Chúa (2Sm 14,25). Như thế vui thỏa về những điều ấy quả là hão huyền.

Vì lẽ đó, ước ao con cái cũng là chuyện hão huyền. Một số người, vì mong muốn con cái, mà làm náo loạn cả thế giới lên. Họ đâu biết được liệu đám con ấy có tốt lành và biết lo phụng sự Thiên Chúa chăng, hay rồi niềm hạnh phúc đầy mong đợi của họ sẽ chỉ biến thành đau đớn, sự thư thái ủi an thành đau khổ muộn phiền, danh dự thành tủi nhục, chỉ vì cũng như nhiều người khác, chúng còn xúc phạm đến Thiên Chúa nặng nề hơn! Chúa Kitô đã nói về những người này như sau: "Họ rong ruổi khắp cùng biển cả, đất liền để kiếm thêm con cháu rồi biến chúng thành những đứa con hư hỏng và tệ hơn họ gấp đôi" (x. Mt 23,15).

5 - Do đó, dù mọi chuyện đều mỉm cười với ta và mọi chuyện đều thành công mỹ mãn, ta vẫn phải e ngại hơn là vui thỏa, bởi những chuyện ấy thường là dịp, là nguy cơ khiến ta quên Thiên Chúa và xúc phạm đến Ngài. Nơi sách Giảng viên, vua Salômôn đã tự nhủ mình hãy cẩn trọng đối với điều ấy: "Cười là điên rồ. Vui là vô tích sự" (Gv 2,2). Ý ông muốn nói: Dù mọi chuyện có cười đón tôi, tôi vẫn cho rằng vui thỏa vì chúng là sai lầm và điên dại. Bởi lẽ thật rất sai lầm và điên dại khi tìm vui thỏa nơi những thứ khiến ta thỏa mãn vui cười nhưng lại không biết chắc nó có đem lại cho ta điều tốt vĩnh cửu nào hay không. Nhà hiền triết từng nói: "Dạ người khôn ở nơi tang tóc, lòng kẻ dại ở chốn vui chơi" (Gv 7,4). Quả thật sự hỉ hoan khiến lòng thành mù tối và không biết xét định và cân nhắc. Còn những chuyện buồn rầu giúp ta mở mắt nhìn ra cái lợi cái hại nơi đó. Bởi vậy cũng chính hiền giả ấy còn nói: "Phiền muộn thì tốt hơn vui cười" (Gv 7,4), và "Đi đám tang thì tốt hơn đi đám tiệc" (Gv 7,2) — bởi vì ở nơi chỗ tang chế, người ta thấy được điểm kết thúc của mọi người, người còn sống phải để tâm suy nghĩ (Gv 7,3).

6 - Vui thỏa vì có chồng thế này, vợ thế nọ mà chẳng rõ mình có phụng sự Thiên Chúa tốt hơn trong đời sống hôn nhân không thì cũng là một thứ hão huyền. Hôn nhân cũng khiến người trong cuộc bị chi phối, như lời thánh Phaolô nói, nó khiến vợ chồng chỉ biết lo cho nhau nên không còn dành được trọn cõi lòng cho Thiên Chúa (x. 1Cr 7,33-34). Vì vậy Ngài bảo: "Bạn chưa kết hôn với một người đàn bà ư? Đừng lo kiếm vợ" (1Cr 7,27). Còn nếu đã có vợ thì hãy liệu sao cho lòng được rảnh rang như thể không có vợ. Điều này cũng hợp với những lời ngài dạy chúng ta khi bàn về của cải trần tục: Tôi xin nói với anh em điều này: "Thời gian chẳng còn bao lâu. Vậy từ nay những người có vợ hãy sống như không có;ai khóc lóc, hãy làm như không khóc; ai vui mừng, như chẳng mừng vui; ai mua sắm, hãy làm như không có gì cả; kẻ hưởng dùng của cải đời này, hãy làm như chẳng hưởng. Vì bộ mặt thế gian này đang biến đi" (1Cr 7,29-31).

Như thế, chẳng nên tìm vui thỏa nơi điều gì khác ngoài việc phụng sự Thiên Chúa, bởi vì tất cả đều là hão huyền và vô ích, vui thỏa mà không hướng về Thiên Chúa thì chẳng thể sinh lợi ích gì cho linh hồn.

Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: