ĐƯỜNG LÊN NÚI CÁT MINH
QUYỂN 3
CHƯƠNG 3
THIỆT HẠI THỨ NHẤT
KHI KHÔNG CHỊU LỘT BỎ *
Chương này bàn về ba thiệt hại linh hồn mắc phải nếu không chịu nhắm mắt lại trước những nhận thức và ngôn từ của dạ nhớ. Ở đây nói về thiệt hại thứ nhất.
1 - Những người sống theo tâm linh nếu còn muốn dùng các nhận thức và những ngôn từ tự nhiên của dạ nhớ làm phương tiện đến với Thiên Chúa hoặc để đạt một điều gì khác sẽ phải hứng chịu ba cái thiệt hại và bất lợi: hai cái trước mang tính phá hoại, và cái thứ ba mang tính ngăn cản. Cái thứ nhất do những thực tại trần thế, cái thứ hai do ma quỷ và cái thứ ba mang tính tước đoạt là sự ngăn cản và trở ngại mà các nhận thức và những ngôn từ ấy gây ra trên đường nên một với Thiên Chúa.
2 - Thiệt hại thứ nhất do thế gian. Nó khiến linh hồn phải gánh chịu nhiều thứ thiệt hại do các nhận thức và trăn trở mang lại chẳng hạn những sai lạc, bất toàn, mê thích, xét đoán, những chuyện làm mất thời giờ và lắm chuyện khác tạo ra nơi linh hồn nhiều dơ bẩn.
Ai thích bận tâm đến những nhận thức và những ngôn từ ấy, nhất định sẽ phải rơi vào lắm điều sai lạc, đó là chuyện hiển nhiên, bởi nhiều khi cái thật dường như lại có vẻ sai, và cái chắc chắn lại có vẻ đáng ngờ và ngược lại... bởi lẽ nhìn từ một phía thì chúng ta khó mà hiểu được sự thật cho thấu đáo. Muốn thoát khỏi mọi sai lạc ấy cần phải biết làm cho dạ nhớ trở thành mù lòa đối với mọi nhận thức và những ngôn từ ấy.
3 - Nếu để dạ nhớ nghiêng theo những gì nó nghe, thấy, ngửi, sờ mó và nếm... thì mỗi bước đi ta đều gặp phải những bất toàn. Xúc cảm của ta sẽ dính bén vào đó, hoặc đớn đau, hoặc hãi sợ, lúc thì chán ghét, lúc thì hy vọng, vui thỏa hão huyền hoặc vênh vang giả tạo vv... Tất cả những chuyện ấy ít ra đều là những bất toàn, đôi khi còn là những tội nhẹ vv... Chúng khiến linh hồn bị hoen ố cách tinh vi ngay cả khi chúng là những nhận thức và suy luận liên quan đến Thiên Chúa.
Cũng đã rõ là từ đó sẽ phát sinh những mê thích, bởi mê thích vẫn thường nảy sinh từ những nhận thức và những ngôn từ ấy. Chỉ nguyên việc muốn có được những nhận thức và những ngôn từ ấy đã là một mê thích rồi. Và cũng rõ ràng là từ đó người ta dễ xét đoán liều lĩnh. Suy bụng ta ra bụng người, dạ nhớ xét ẩu đoán mò những điều xấu điều tốt của kẻ khác, mà oái oăm thay đôi khi cái ác lại có vẻ thiện và cái thiện lại có vẻ ác. Thiết tưởng không ai có thể giải thoát mình khỏi mọi điều tác hại trên nếu không biết làm cho dạ nhớ thành mù lòa, tăm tối đối với mọi sự.
Nguyên tác: Subida al Monte Carmelo của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét