THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY
Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH
CHƯƠNG 14
[Minh giải ba câu chót của ca khúc thứ nhất]
1 - Vận may diễm phúc này được diễn tả trong những câu thơ tiếp theo.
Tôi đã ra đi không bị để ý,
Mái nhà tôi giờ thật yên hàn.
Ở đây linh hồn dùng phép ẩn dụ, tự ví mình như một người muốn hành động thật an toàn nên đã lẻn đi lúc đêm khuya, trong tối tăm, đang khi những người khác trong nhà còn yên nghỉ, để không bị ai cản trở.
Linh hồn phải ra đi để thực hiện một hành động anh hùng và hiếm có là nên một với Đấng Chí Ái của mình là Thiên Chúa, mà Đấng Chí Ái ấy chỉ có thể gặp được ở bên ngoài, ở nơi cô liêu tịch mạc. Trong sách Diễm Ca, Tình nương đã mong ước gặp được riêng một mình Tình quân của nàng như thế nên mới nói:
Ôi ai tặng anh cho em làm anh ruột
Để ngoài đường em được gặp riêng anh
Mà cùng anh chia sẻ hết tâm tình (Dc 8,1).
Để đạt được mục đích mong đợi, linh hồn đang say đắm này cũng cần làm như thế, rời khỏi nhà lúc đêm khuya, khi mọi người giúp việc trong nhà đều đang ngủ và nghỉ yên, tức là khi các hoạt động thấp kém, các xúc cảm và mê thích của nó đã thiếp ngủ và đã được dẹp yên nhờ vào đêm tối ấy. Đám người nhà này của linh hồn hễ còn thức là còn ngăn cản không cho linh hồn nhận được những ơn lành của nó và còn kháng cự không để cho linh hồn ra đi thoát khỏi tay chúng. Đúng như Chúa Cứu Thế đã nói trong Tin Mừng, kẻ thù của mỗi người chính là những người nhà của họ (Mt 10,36). Cần phải cho các hoạt động và những vận hành của đám người nhà ấy ngủ đi trong đêm ấy để chúng khỏi ngăn cản linh hồn lãnh nhận những điều tốt lành siêu nhiên của ơn hiệp nhất với Thiên Chúa trong tình yêu, vì hễ chúng còn tỉnh táo và hoạt động, linh hồn không thể nào nhận được những điều ấy. Mọi công việc và vận hành tự nhiên của chúng chỉ ngăn cản chứ chẳng giúp cho linh hồn nhận được những ơn lành của sự hiệp nhất trong tình yêu. Mọi tài khéo tự nhiên đều không thể nào giúp nhận được những điều tốt lành siêu nhiên mà Thiên Chúa chỉ tuôn đổ vào linh hồn cách thụ động, bí mật và lặng lẽ. Do đó, mọi quan năng muốn lãnh nhận sự tuôn đổ này, đều phải im lặng và giữ mình thụ động, không được chen vào đó những hoạt động thấp kém và những xu hướng hèn hạ của mình.
2 - Đây quả là một vận may diễm phúc cho linh hồn bởi trong đêm tối này, Thiên Chúa khiến mọi người nhà của linh hồn, tức mọi quan năng, xúc cảm, nghiêng chiều và mê thích đang sống trong phần cảm giác và tâm linh của linh hồn đều ngủ yên để linh hồn có thể ra đi mà không bị để ý, tức là không bị cản trở bởi những thứ nghiêng chiều nói trên. Cần phải để cho đám người nhà ấy ngủ như chết trong đêm ấy và chìm trong tối tăm để chúng không còn thể nào nhận biết hoặc cảm nghiệm theo cách thấp hèn và tự nhiên của chúng, và khỏi cản trở không cho linh hồn ra khỏi mình và ra khỏi căn nhà nhục cảm của nó, để được hiệp nhất với Thiên Chúa về mặt tâm linh trong tình yêu trọn hảo.
3 - Ôi quả là một vận may diễm phúc biết bao khi linh hồn có thể tự giải thoát khỏi căn nhà nhục cảm của nó! Theo tôi, chỉ linh hồn nào đã nếm được điều này mới có thể hiểu được. Chỉ lúc ấy họ thấy rõ cảnh đời nô lệ của mình trước đó khốn cùng dường nào, mới thấy được mình đã phải chịu bao khốn khổ khi lụy phục công cuộc của những quan năng và mê thích, đồng thời sẽ biết được rằng sự sống của tâm linh phải là sự tự do và phong phú đích thật, mang đến những ơn lành khôn tả. Chúng tôi sẽ nêu ra một số ơn lành này trong các ca khúc tiếp theo, qua đó, người ta sẽ thấy rõ hơn linh hồn thật hữu lý biết bao khi ca mừng vận may diễm phúc được trải qua cái đêm khủng khiếp đã nói trên đây.
- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét