THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY
Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH
CHƯƠNG 16 (tiếp theo)
4 - Ở đây người ta có thể nêu lên một vấn nạn: Những điều thuộc về Thiên Chúa thì vốn có lợi cho linh hồn, đem lại lợi ích và an toàn cho linh hồn, vậy tại sao nơi đêm tối này Thiên Chúa lại khiến các mê thích và quan năng của linh hồn thành tối tăm trước những điều tốt này, không sao nếm cảm được chúng cũng không sao bận tâm về chúng? Chẳng những không dễ hơn mà một cách nào đó, có khi còn khó hơn là nếm cảm những điều khác? Xin thưa rằng vào thời điểm này, linh hồn không hoạt động gì về mặt tâm linh và cũng không thích thú gì đối với chúng như thế lại tốt, bởi vì các quan năng và mê thích của nó còn thấp hèn, ô uế và quá thiên về tự nhiên; dù Thiên Chúa có cho các quan năng ấy được thích thú với những chuyện siêu nhiên và thần linh thì cũng vô ích vì chúng chỉ có thể lãnh nhận cách rất thấp hèn và tự nhiên theo cách thế của chúng. Vì theo lời triết gia, “bất cứ điều gì được tiếp nhận đều được tiếp nhận theo cách thế của vật tiếp nhận nó”.
Do đó, vì các quan năng tự nhiên này không có được sự tinh tuyền, sức mạnh cũng như khả năng để lãnh nhận, nếm và cảm những điều siêu nhiên theo cách thức thần linh thích hợp với những điều ấy, mà chỉ cảm nhận được theo cách thế riêng đầy tính cách nhân loại và thấp hèn của chúng, cho nên chúng cần phải bị tối tăm về tất cả những thực tại thần linh ấy. Trước hết những quan năng và những mê thích ấy cần phải được thôi bú, được thanh tẩy và được diệt sạch như thế, thì mới bỏ được cách tiếp nhận và hành động đầy tính cách nhân loại và thấp hèn, và nhờ đó mới có thể được trui rèn và chuẩn bị để có khả năng lãnh nhận, cảm và nếm những gì là siêu nhiên và thần linh, một cách thật cao diệu tuyệt vời, điều mà nếu con người cũ không chết đi trước đã thì không sao có được.
5 - Thật vậy, mọi phúc lành tâm linh đều do từ trên tuôn xuống, từ Chúa Cha là Đấng dựng nên muôn sao sáng (Gc 1,17), ban xuống cho ý chí tự do và mê thích của con người. Có thế người ta mới nếm hưởng được chúng theo cách thần linh và tâm linh, bằng không thì dù cho các quan năng và khẩu vị của con người có được thao luyện để hướng về Thiên Chúa thế nào đi nữa, và dù cho chúng có vẻ đang vui hưởng đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ là theo cách thế phàm nhân và tự nhiên như thường nếm hưởng các sự vật khác, bởi lẽ các phúc lành tâm linh không từ loài người đi lên Thiên Chúa nhưng từ Thiên Chúa đi xuống loài người.
Về điểm này, nếu không sợ lạc đề thì lẽ ra ở đây chúng tôi có thể phân tích kỹ hơn, để cho thấy làm sao đối với lắm người, có vẻ như bao nhiêu thích thú, nghiêng chiều và hoạt động của các quan năng nơi họ đều hướng hết về Thiên Chúa và các thực tại tâm linh, đồng thời có lẽ chính họ cứ tưởng đó là cái gì rất siêu nhiên và tâm linh, nhưng thực ra, đó lại chẳng gì khác hơn là những hành động và mê thích đầy tính tự nhiên của con người. Đối với những điều tốt lành ấy, họ cũng mang cùng một tâm thức như đối với bao nhiêu chuyện khác. Họ sẵn có một khả năng tự nhiên dễ hướng các mê thích và quan năng tới bất cứ điều gì khác nên ở đây, đối với những điều tốt lành ấy, họ cũng làm y như thế.
- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét