Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025

Đêm Dày - Thánh Gioan Thánh Giá - Quyển 2: Đêm tâm linh - Chương 16

 


THÁNH GIOAN THÁNH GIÁ
TOÀN VĂN SƯU TẬP CÁC TÁC PHẨM
Tập 3
ĐÊM DÀY

Quyển 2
ĐÊM TÂM LINH

CHƯƠNG 16

[Cho thấy tại sao linh hồn được an toàn khi bước trong tăm tối]

1 - Như đã nói, sự tối tăm được linh hồn nói đây liên quan tới các mê thích và quan năng khả giác, nội tâm lẫn tâm linh. Nơi đêm này các mê thích và quan năng ấy bị tối tăm về mặt ánh sáng tự nhiên, để sau khi được thanh tẩy, chúng có thể được soi chiếu nhờ ánh sáng siêu nhiên. Thật vậy, các mê thích thuộc giác quan và tâm linh đều ngủ yên như chết, không còn nếm cảm được điều gì, cả trên bình diện thần linh lẫn nhân loại. Những nghiêng chiều của linh hồn thì bị trấn áp và khống chế, không thể động đậy hay tìm nương tựa nơi bất cứ sự gì; trí tưởng tượng cũng bị trói buộc không thể suy luận; dạ nhớ bị xóa mất; trí năng hóa tối tăm chẳng còn hiểu được sự gì, và do đó lòng muốn cũng trở thành khô khan và bị khống chế, mọi quan năng đều thành trống rỗng và vô dụng, nhất là có cả một đám mây dày đặc nặng nề bao phủ linh hồn, khiến nó cứ âu lo sầu muộn và như bị xa cách Thiên Chúa. Giữa cảnh tối tăm ấy, linh hồn bảo rằng nó đã ra đi an toàn.

2 - Lý do tại sao lại thế thì đã được giải thích rõ. Thông thường, linh hồn chỉ bị lạc lối do những mê thích, hứng thú, suy luận, nhận thức hoặc nghiêng chiều của nó, qua đó, linh hồn thường rơi vào thái quá hay bất cập, dễ nao núng và lạc hướng, rồi sẽ chiều theo những điều không thích hợp. Còn khi những hoạt động và vận hành ấy đã bị cản trở, đương nhiên linh hồn được an toàn, không còn bị sai đường lạc lối vì chúng. Lúc ấy linh hồn không những được giải thoát khỏi chính mình mà còn thoát khỏi các kẻ thù khác là thế gian và ma quỷ. Một khi các nghiêng chiều và hoạt động của linh hồn bị dập tắt, thế gian và ma quỷ sẽ chẳng còn phương tiện và chỗ dựa nào để giao chiến chống lại linh hồn.

3 - Vì thế càng bước đi trong tối tăm và không còn bị các hoạt động tự nhiên chi phối, linh hồn càng được an toàn. Bởi như lời Chúa nói qua vị ngôn sứ nọ: “sự hư vong của linh hồn chỉ phát xuất tự chính nó”, tức là từ các hoạt động, mê thích nội tâm và cảm giác của nó, “còn điều tốt lành của linh hồn - Thiên Chúa phán - thì chỉ bắt nguồn từ nơi Ta” (Hs 13,9). Khi linh hồn bị ngăn cản không còn theo đuổi những gì dẫn nó đến tai ương thì rồi những ơn lành của việc hiệp nhất với Thiên Chúa sẽ đến với những mê thích và quan năng của nó, đồng thời các mê thích và quan năng này cũng nhờ đó mà được thuộc về Thiên Chúa và thiên giới. Do đó trong thời gian gặp những tối tăm như thế, nếu xem xét kỹ, linh hồn sẽ thấy ngay rằng sự mê thích và các quan năng của nó ít còn bị lạc hướng vào những điều vô ích và có hại; đồng thời chính linh hồn rất được an toàn, không vướng phải hư danh, kiêu căng và tự phụ, không vướng phải những thú vui rỗng tuếch, lệch lạc và nhiều điều khác như thế. Như vậy, nhờ bước đi trong tối tăm này, thay vì gặp hiểm nguy lạc mất, linh hồn lại được lợi nhiều và được thêm nhân đức.

- Nguyên tác của Thánh GIOAN THÁNH GIÁ. Bản dịch của NGUYỄN UY NAM và Lm. TRĂNG THẬP TỰ.
(Còn tiếp)

0 nhận xét: