ĐỂ HIỂU ĐẠO CHÚA HƠN
+ GIÁO HỘI HỮU HÌNH VÀ VÔ HÌNH (tiếp theo)
Vậy, thưa các anh chị, với hình ảnh Thành Thánh Giêrusalem từ trời mà xuống, tức là hình ảnh ngày Cánh chung, tôi kết thúc việc trình bày lịch sử dân Chúa qua hai giai đoạn: giai đoạn Đạo Cũ là giai đoạn chuẩn bị cho sự giáng sinh của Đấng Cứu thế, giai đoạn Đạo Mới là lịch sử Giáo hội Công giáo, là đã khai triển, phát huy, phổ biến sự thực hiện việc cứu chuộc, một mặt là đã hoàn tất và mặt khác, cũng là khởi đầu nơi con người Giêsu Kitô giáng sinh làm người, khổ nạn, phục sinh, lên Trời để, như cái hình ảnh hơi tầm thường sau đây mà tôi dùng để mô tả như là một bình sữa, khởi đầu chỉ cần một giọt sữa chua yaourt rồi dần dần biến toàn bộ bình sữa thành bình yaourt ngon lành. Như vậy, có thể nhìn lịch sử nhân loại và diễn trình của vũ trụ dưới cái kế đồ sáng tạo và cứu chuộc theo đức tin Kitô giáo, thì thời Đạo Cũ là thời cũ, trời cũ, đất cũ; có thể nói bóng tối của sự dữ hầu như toàn thắng, đến nỗi chính dân Chúa phải chịu một kết cục thê thảm, và thời Đạo Mới là thời Thiên Chúa thực hiện sự toàn hảo, đã toàn thắng nơi chính con người Giêsu. Vì vậy, thân thế và sự nghiệp của Đức Giêsu có thể gọi là một sự hoàn tất, trong khi đó lịch sử của thời Đạo Mới chẳng qua chỉ là để phổ biến, lan tràn, phát triển sự hoàn tất ấy trong toàn thể nhân loại và toàn thể vũ trụ.
Do đó, nếu dùng chữ Cánh chung để chỉ cái ngày mà thời gian chấm dứt, thì cái ngày mà Ngôi Hai xuống thế làm người rồi cuối cùng là lên trời vinh hiển có thể xem như khởi đầu thời mãn thế. Kinh thánh Tân ước nhiều khi cũng dùng chữ đến thời sau hết để chỉ cái thời điểm mà Ngôi Hai xuống thế làm người, xem đó như là giai đoạn cuối cùng, hoàn tất cái kế đồ sáng tạo, cứu chuộc của Thiên Chúa tình yêu. Với sự giáng thế, khổ nạn, phục sinh và lên Trời của Ngôi Hai Thiên Chúa xuống thế làm người, trời đất cũ đã qua đi và trời mới đất mới đã xuất hiện, đã khai mạc; và dù thời gian có kéo dài đến bao lâu chăng nữa, chẳng qua đó cũng chỉ là thời cuối cùng, thời của trời mới đất mới đã đến trong vũ trụ này. Do đó, bản chất nội dung của Kitô giáo được gọi là Tin mừng hay Tin vui. Nếu dân Do Thái thời Đạo Cũ được Chúa tách riêng ra để chuẩn bị, thì trái lại, Giáo hội Kitô giáo, dân mới của Thiên Chúa hầu như là đi một con đường ngược lại, đó là không phải được tách riêng, nhưng có một ý hướng hòa tan, thâm nhập, cảm nhận, ôm trùm, cưu mang, mở rộng, đón mời toàn thể nhân loại đi đi vào Nước Trời đã đến; hoặc cũng có thể dùng một hình ảnh khác là đi vào tiệc cưới Con Chiên đã dọn sẵn.
Với lịch sử Kitô giáo, trời mới đất mới đã đến nơi con người Giêsu, tiệc cưới thiên đình không ở đâu xa, nhưng đã được thực hiện nơi con người Giêsu Kitô; lịch sử nhân loại và vũ tru khởi đầu một trang mới nơi con người Giêsu Kitô, dù có kéo dài đến bao lâu đi nữa thì cũng chỉ là một tiệc cưới mở rộng đón mời hết thảy mọi người thành tâm thiện chí bước vào, mà tổ chức Giáo hội Kitô giáo chẳng qua chỉ là những sứ giả đi mời gọi mọi người cùng trở về dự cuộc liên hoan đã khai mạc.
Vì vậy, một mặt, Nước Thiên đàng được hình dung như là cái gì sẽ đến khi thời gian chấm dứt, nhưng một mặt khác, Thiên đàng không ở đâu xa lạ, mà đã đến ở trần gian này. Cảnh cha con, anh em hài hòa trong tình yêu nguyên thủy được mô tả trong Vườn Địa đàng, nơi mà Thiên Chúa xuống trao đổi tâm tình với nhân loại, đã bị gián đoạn từ lúc ông bà Nguyên tổ dại dột nghe theo lời dụ dỗ của Ác thần Satan. Vườn Địa đàng ấy chẳng những đã được khôi phục nơi con người Giêsu Kitô mà còn được nâng cao lên một mức chẳng thể ngờ tới. Thật là không ngờ tới được, bởi lẽ không chỉ là một trao đổi thân tình mà thôi, nhưng còn là một sự kết hiệp nên một giữa nhân tính và thần tính nơi con người Giêsu Kitô, là một Ngã vị trong Tam vị của Thiên Chúa mà mọi người được mời gọi thông dự vào, để như hình ảnh tôi đã đưa ra trên kia, từ hạng lê thứ thông dự vào ngôi vị Đông cung và trở nên hoàng tử, con cái hoặc nghĩa tử của Vua Cha cao cả ngự trị trên trời.
(Còn tiếp)
- "Để Hiểu Đạo Chúa Hơn" - Thế Tâm Nguyễn Khắc Dương.



